THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 109

Nàng giật nảy mình , Ân Dung đứng trước mặt nàng xinh đẹp dưới ánh
trăng vàng dịu.
Nàng nói với nụ cười lạnh lẽo :
- Tao có chuyện muốn nói với mày.
- Tao nghe đây.
Mẫn Quân lục lọi trong túi áo lấy ra một phong thư dày cộm . Nàng ngước
lên nhìn Ân Dung , ôn tồn nói :
- Cái này của mày.
Đôi mày thanh tú của Ân Dung khẽ đâu lại . Cô nói với giọng dè dặt :
- Là gì vậy ?
- Tiền !
- Tiền ? Tao không hiểu ?
- Ân Dung ! Trước đây tao có nợ của mày một số tiền.
Ân Dung gượng đáp :
- Tao đã quên rồi.
- Nhưng tao thì không cho phép mình được quên , và không thể quên được .
Những đồng tiền của mày ngày ấy đã cứu sống mẹ con tao.
- Mày không cần phải trả lại cho tao.
- Tao ghét mắc nợ.
- Mẫn Quân.
- Lúc trước tao đã nói như thế , và bây giờ cũng không tay đổi.
Mẫn Quân đặt chiếc phong bì lên mặt bàn.
- Nhận đi Ân Dung . Đó là sự sòng phẳng và thẳng thắn , không ít cũng
không nhiều hơn số tiền mà tao đã nợ mày đâu . Không phải trước lúc cùng
làm ăn , chúng ta cần cư xử với nhau như thế hay sao.
Ân Dung không nói thêm gì , lẳng lặng cầm chiếc phong bì cho vào ví.
Mẫn Quân đứng lên , nàng nhìn về phía hồ bơi gọi lớn :
- Tử Phong ! Rượu sâm banh đã hết lạnh rồi.
Tử Phong nhấc bổng Anh Tử ra khỏi hồ bơi , rồi trèo lên bờ . Anh khoác
chiếc áo len vào và đi về phía Mẫn Quân và Ân Dung.
Ân Dung tránh nhìn Tử Phong từ khi anh đến , cô nói :
- Để tôi đưa Anh Tử đi thay áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.