Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 32
-Mẹ Ơi ! con không nghỉ được.
-Anh Tú thì thầm và trèo lên giường, rúc đầu vào An Dung làm cô thức
giấc . Cô lăn qua, ôm con vào lòng thầm thì âu yếm :
-Ngủ lại đi con, Mẫn Khang . Bây giờ là nữa đêm.
Con có chuyện này hay lắm, muốn nói với mẹ.
-Nói đi con.
-Những ngày nghỉ cuối tuần này, con muốn đến chỗ chú Từ Phong và cô
Mẫn Quân chơi . Cô chú ấy sẽ đưa con đi tắm biển.
-Con làm phiền người ta như thế là đủ rồi , Mẫn Khang.
-Nhưng đây là ý kiến của chú Từ Phong kia mà.
-Còn cô Mẫn Quân ?
-Cô ấy dường như không biết dự định hấp dẫn và bất ngờ này của chú Từ
Phong.
-Con thì sao, Mẫn Khang ?
-Chú Từ Phong rất dễ thương, con không muốn làm chú ấy buồn . Vả lại
con rất thích tắm biển, con chưa một lần được tắm biển.
-Không . Lần này tuyết rơi là không được, Mẫn Khang à.
-Mẹ Ơi ! Nhưng cuối tuần này, chú Từ Phong sẽ đến xin phép ba mẹ và đón
con.
-Mẹ sẽ có cách trả lời để chú ấy không phải buồn con.
-Nhưng tại sao con lại không được đi hả mẹ ?
-Con đừng hỏi mẹ nữa.
-Con muốn biết.
-Im đi ! Mẹ đã bảo không là không . Con có nghe rõ chưa ?
-Mẹ !
Mẫn Khang òa lên khóc và vùng thoát khỏi tay mẹ . Nó thút thít cho đến
khi lịm dần vào giấc ngủ.
Tịnh Huy nãy giờ vẫn không ngủ, anh quay qua vòng tay ôm vợ vào lòng