và nói khẽ :
-Hãy cho con đi đi, em ạ.
-Nhưng...
-Anh hiểu nỗi lo sợ của em . Nhưng giờ đây chúng ta cùng làm ăn với Mẫn
Quân, việc Mẫn Khang thỉnh thoảng gặp lại mẹ ruột của nó là một điều
không thể tránh khỏi . Trên thực tế, Anh Tú phụ thuộc vào chúng ta, nhưng
vấn đề tình cảm thì phụ thuộc vào sự cảm nhận . Chúng ta không thể ràng
buộc sự cảm nhận của con nếu chúng ta thật sự yêu thương nó.
-Anh nên nhớ, Mẫn Khang vô tư và tâm hồn nó còn trong trắng, nhưng
Mẫn Quân thì không . Em lo sợ Mẫn Quân thì không . Em lo sợ Mẫn Quân
đau khổ khi đối diện với đứa con ruột mình đã mang nặng đẻ đau mà không
thể nhìn nhận . Cô ấy không dám nhìn nhận vì Mẫn Khang, vì chúng ta và
vì Tử Phong nữa.
-Em đừng lo, Mẫn Khang trong mắt vợ chồng họ dường nhưng có sự tương
phản . Tử Phong đối với Mẫn Khang quá tuyệt vời, như tình cha con . Phải,
nhìn sư quấn quýt thương yêu của hai người khi ở bên nhau, không ai lại
không nghĩ như thế . Có lẽ chúng ta nên mừng vì mối quan hệ tốt đẹp này .
Trước kia, Mẫn Khang sống lạnh lùng và khép kín . Nhưng từ khi quen biết
với Tử Phong, nó không còn những cá tính không hay ấy nữa . Nó đã mạnh
mẽ hơn nhiều . Chúng ta không nên nhào nặn nó nó theo lời lẽ phi lý của
chúng ta . Chúng ta biết nó thương Tử Phong, làm sao chúng ta có thể buộc
nó không thể ở bên cạnh Tử Phong, những lúc nó cảm thấy thích như thế .
Nhưng còn Mẫn Quân, cô bạn thân thiết của em thì lại quá lạnh nhạt với
Mẫn Khang, thậm chí cô ấy không buồn để mắt đến nó.
- Không đâu, Tinh Huy . Chỉ vì Mẫn Quân không để lộ ra đấy thôi . Cô ấy
đang cố gắng làm một con người khác, một con người không thật với chính
mình.