THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 115

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 33

Sương mù còn giăng đầy trên măt. biển, Tử Phong và Mẫn Khang bỏ giày
lại trong chiếc xe thể thao mui trần bóng lộn, và chạy dọc theo bãi cát lạnh
buốt chân . Đã có bão ngoài khơi, sóng cao xô vào liên tiếp, đẩy vỏ ốc và
rong biển tấp vào bờ . Các đợt sóng ồ ạt đập bào vờ, bọt nước trắng xóa sôi
sục, trông rất hiền lành, nhưng thật sự có sức hút kéo người rất đáng sợ . Tử
Phong đi bên ngoài Mẫn Khang , hai người cầm tay nhau đi trên cát làm
hàng loạt những loài chim biển bay lên tản mác.
Xa xa, một bóng người đứng trong sương mù không nhìn thấy rõ . Ngoài
ra, bãi biển như thuộc về hai người.
- Mẫn Khang ! Mẫn Khang !
Mẫn Khang gọi lại:
- Chú ơi! Chú ơi!
Sóng biển ầm vang át cả tiếng gọi . Chạy theo đứa bé, Tử Phong nhìn ra
chân trời . Thoạt tiên là không thấy đường ranh giới, giữa biển màu nâ xám
và sương mù đồng màu, nhưng rồi anh thấy một đường xanh dương mơ hồ
. Không . Một đường tìm và sáng hơn.
Anh Tử kéo tay anh:
- Chú ơi! Trông kìa cô Mẫn Quân.
Anh vấp ngón chân cái vào một cây gỗ trôi . Mẫn Quân giờ này ở trong
phòng ngủ kia mà . Thế nhưng dáng vóc mảnh mai đúng là Mẫn Quân . Có
lần Mẫn Quân đã nói, nàng thích đi dạo trên bãi biển vào lúc sáng sớm, chỉ
có riêng nàng.
Thao.t tiên, phản ứng của Tử Phong là kéo Mẫn Khang lánh đi, nhưng Mẫn
Quân đã quay mặt về phía họ, Mẫn Khang chạy lên phía trước để chào Mẫn
Quân.
- Chào cô Mẫn Quân.
Mẫn Quân nhoẻn miệng cười và lên tiếng:
- Chào cháu, hai chú cháu ra biển sớm thế ? Biển động thế này, không tắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.