được đâu nhé.
Nàng quay qua Tử Phong , thái độ đã thay đổi . Lạnh lùng và trách móc:
- Tử Phong ! Em không hiểu sao, anh lại hành động như thế ?
- Về chuyện gì, Mẫn Quân ?
- Mẫn Khang , tại sao anh lại mang nó đến với chúng ta ?
- Chẳng lẽ đó là nguyên nhân làm em trở nên buồn bã mấy ngày qua ?
- Phải . Em không thích sự hiện diện của nó.
- Tại sao ? Trong khi nó là một đứa trẻ dễ thương và đáng yêu đến thế kia ?
- Em không muốn í thời giờ giải thích với anh . Anh còn không cảm thấy
nó quá phiền toái với chúng ta hay sao ?
- Anh thật sự không cảm thấy như thế . Anh thích được ở bên cạnh nó, nô
đùa và thương yêu nó như chính một phần không thể tách rời trong cơ thể
mình . Điều này, chính anh mới thấy thật sự, không biết phải giải thích với
em thế nào.
- Em đang tự hỏi anh là một nhà từ thiện, hay một bậc thánh nhân, sẵn sàng
ban phát tình thương cho người khác ?
- Anh cũng đang tự hỏi phải chăng những lời nói vừa rồi là của Đinh Mẫn
Quân , người vợ mà anh hết lòng thương yêu trân trọng ? Anh không là nhà
từ thiện, cũng không phải bậc thánh nhân, nhưng anh là anh không biến
mình thành một con người khác như em.
Sự xung khắc giữa họ càng lúc càng căng thẳng, Mẫn Quân run rẩy:
- Con người em thì sao ?
- Hẹp hòi, ích kỷ, lạnh lùng, và cay dắng ngay cả với một đứa trẻ con.
Nãy giờ, nàng tránh nhìn thẳng vào mắt anh và nhìn ra xa, bỗng nàng trợn
mắt và kêu lên:
- Trời ơi!
Tử Phong quay phắt lại:
Một đợt sóng cao hơn các đợt khác vừa ập lên bờ . Bọt nước cuồn cuộn
chung quanh hai chân của Mẫn Khang , nó dang hai tay ra cố giữ thăng
bằng nhưng không được và té xuống.
Tử Phong đã lao qua bãi cát ướt, tung áo khoát ra trong khi chạy . Mẫn
Quân đâm đầu chạy theo . Nàng thấy sóng đang dâng lên và như một bức