THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 118

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 34

Đứng bên trong những bức tường lạnh lẽo của khu bệnh viện, với cái quần
Jean nặng trĩu vì nước biển và cát, hai bàn tay trắng bệch vì lạnh, Mẫn
Quân run bần bật, cả người nàng bủn rủn . Nàng ngồi phịch xuống ghế và
khóc nức nở, khuôn mặt trắng như người đã chết.
Tử Phong trở lại với tách sữa nóng trên tay:
- Mẫn Quân ! Chuyện gì thế ?
Nàng cầm chiếc khăn anh đưa, lau nước mắt và nói:
- Không có gì cả.
- Mẫn Quân ! Anh muốn em thôi đừng lo nữa.
Anh ngồi xuống trước mặt nàng và cầm hai bàn tay lạnh giá của nàng trong
tay, anh nhìn trân trối mắt nàng . Nàng nghẹn ngào, đôi môi run rẩy.
- Mẫn Khang trông thật đáng sợ phải không ?
- Em đừng lo, nó can đảm lắm.
Nàng lại quẹt nước mắt và bưng tách sữa nóng lên bằng hai bàn tay bụm
lại, mong tìm một chút hơi ấm.
- Mẫn Khang bị như thế là vì em . Lẽ ra em không nên ra biển, không nên
kiếm chuyện gây gỗ với anh.
Tử Phong trìu mến trấn an nàng:
- Em không có lỗi gì cả . Em đâu có mời những đợt sóng lớn vào bờ.
- Nhưng anh sẽ chú ý đến nó, nếu không vì em . Thật ra, anh đã nói đúng .
Em lạnh lùng, cay đắng nhỏ nhen và ích kỷ, em...
Tử Phong ngắt lời:
- Không phải, chính anh cố bắt em nhìn nhận những điều đó, trong khi anh
biết rằng em không hề như thế.
Một sự thú nhận tự nhiên đã xua tay áng mây mù xung quanh họ, họ đã
chia sẻ với nhau quá khứ nỗi đau buồn.
Một bác sĩ trẻ xuất hiện ở cửa phòng chờ đợi:
- Bà Đinh Mẫn Quân !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.