THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 119

Anh ta nhìn qua Tử Phong rồi nói tiếp:
- Chúng tôi cần chữ ký của cha mẹ bệnh nhân . Xin ông bà hãy giúp chúng
tôi hoàn tất hồ sơ bệnh án.
Tử Phong chạy đến gần anh ta khi cánh cửa khép lại, anh hỏi, giọng căng
thẳng:
- Tình trạng Mẫn Khang thế nào bác sĩ ?
Người bác sĩ nói với vẻ lạc quan:
- Không sao cả . Ông bà hãy yên tâm.
- Không sao cả ? Bác sĩ chắc chắn chứ ? - Mẫn Quân tỏ vẻ hồ nghi.
- Bác sĩ trưởng khoa cũng đồng ý với tôi như thế, thưa bà Mẫn Quân.
Tử Phong ôn tồn nói:
- Xin lỗi, vì vợ tôi quá lo lắng.
Người bác sĩ mỉm cười với vẻ cảm thông:
- Tôi hiểu . Thật ra, tôi đã tiếp xúc với nhiều đứa trẻ . Nhưng con trai ông
bà quả đáng cho ông bà có thể tự hào, đó là một đứa trẻ có cá tính đặc biệt,
can đảm và đáng yêu . Ông bà biết không ? Đôi lúc tôi nghĩ chính sự
thương yêu của ông bà đã truyền sự sống sang cho đứa bé.
Nụ cười thoáng nở trên môi Tử Phong . Trông anh có vẻ mệt mỏi, mái tóc
dính đầy cát, hai ống quần ướt đẫm dính vào hai chân dài và anh đi chân
không vì đã để lại giày trên bãi biển . Nhưng anh hoàn toàn thanh thản khi
nói với vị bác sĩ:
- Tôi hy vọng được như vậy . Nhưng phải nói công ơn của các bác sĩ mới là
đáng kể.
Họ nhìn nhau, cười vui vẻ và vị bác sĩ biến đi khi cánh cửa khép lại . Lúc
này Tử Phong mới nói với vợ:
- Họ ngỡ chúng ta là cha mẹ của Mẫn Khang.
- Điều đó không có hại, Tử Phong.
- Nhưng chưa liên lạc được với Tinh Huy và Ân Dung, trong khi ở đây
người ta cần hoàn tất hồ sơ bệnh án.
- Để em cố gắng thuyết phục họ.
- Điều em cần làm lúc này là nghỉ ngơi cho lại sức, Mẫn Quân ạ.
Giọng anh dịu dàng và âu yếm . Nhưng nàng không muốn ngủ vào lúc này,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.