tường cao và tiến vào đằng sau Mẫn Khang . Hai tay nó giơ cao vẫy lia lịa,
đầu ngoẹo qua một bên . Nàng tưởng tượng có thể nghe con hét ầm lên vì
sợ.
Nàng bị cát lún làm chậm bước chân . Tử Phong đã ra giữa đợt sóng và cố
tiến tới . Nước tràn vào ngập đến đầu gối anh . Anh khom xuống đứng
vững rồi bơi theo nước rút ra . Một đợt sóng cao ngất đang chuẩn bị tiến
vào, đây là đợt sóng lớn nhất từ nãy giờ . Nó dâng lên như một ngôi nhà
thờ, sủi bọt trắng xóa bên trên đầu bải rất cao . Mẫn Quân đã tới mé nước,
nàng phải cố sức giữ thăng bằng vì sóng rút ra cuốn cát dưới chân nàng ra
ngoài . Đợt sóng khổng lồ đổ ập vào Mẫn Khang , ngay lúc đó Tử Phong
đâm nào vào giữa khối nước sủi bọt . Cả hai biến mất . Chưa bao giờ nàng
cảm thấy hoảng sợ như vậy, kể cả khi nàng đứng trước cái chết khi cơn bão
lũ ập đến ngôi làng nhỏ của nàng . Một con chim biển bay vòng trên đầu
nàng rồi đâm nhào xuống mặt sóng, nàng tưởng tượng đó là sứ giả của thần
chết.
Rồi ở một khoảng cách thật xa chỗ nàng đứng, Tử Phong trồi lên mặt biển .
Nước chảy ròng ròng ở thân mình anh, anh ẵm Mẫn Khang mềm nhũn như
cọng bún . Mẫn Quân cố gắng đi về phía hai người . Tử Phong la lớn, nàng
không nghe được, nhưng hiểu ý anh khóat tay chỉ vào đất liền.
Nàng trở lên bờ và chạy dọc theo bãi cát . Tử Phong đã đặt Mẫn Khang
nằm trên áo khóat của anh, và sờ vào cột sống của nó . Máu chảy theo nước
trên khuôn mặt trắng bệch của nó.
Nó lẩm bẩm:
- Cô ơi! Không phải lỗi của con.
- Tất nhiên là không rồi, con yêu.
Trong một thoáng, Mẫn Khang tưởng như đang sống lại bởi giọng nói dịu
dàng ấm áp của người phụ nữ trước mặt . Nó cảm nhận được hơi ấm của nụ
hôn trên vầng trán . Nhưng nụ cười của nó tắt dần, và nó không còn biết gì
về thế giới xung quanh mình nữa.
- Mẫn Khang !
Nàng kêu lên thất thanh, hai tay vẫn ôm con vào lòng.