Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 37
- Ân Dung ! Anh có món quà này tặng em.
Anh say đắm nói , và cài lên tóc cô một chiếc trâm hoa hồng nạm ngọc lấp
lánh . Như thường lệ... món quà của anh thật đẹp , nhưng giờ đây nó không
còn một ý nghĩa gì đối với Ân Dung.
Anh mỉm cười rất trìu mến và hôn lên môi cô , nụ hôn thoảng mùi sâm
banh và phấn hoa của cuộc tình vụng trộn . Cô vẫn lặng thinh không nói.
Những lần dan díu với La Diệp Vinh là tăng thêm tình thương gia đình của
anh . Anh lý luận như thế , và làm tăng thêm khả năng làm chồng và làm
cha của anh.
Hai đứa bé đã vào giường , nhưng chưa ngủ . Anh nấn ná bên cạnh vợ một
lúc rồi trở vào với chúng . Anh xoa tóc Mẫn Khang và hôn Anh Tử thật lâu.
Khi anh trở vào phòng Ân Dung , cô vẫn ngồi bất động , đầu cúi gằm , cây
trâm nạm ngọc không còn trên tóc , mà nằm lăn trên nền nhà.
Anh bực tức nói :
- Nếu em không thích , cũng không nên làm thế . Nhưng thôi , đã khuya rồi
, chúng ta ngủ thôi.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn chòng chọc vào anh như thể anh đang nói một
thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó . Anh nhớ trước đây cô hồng hào rực rỡ , nhưng
bây giờ cô trắng bệch như thoa bột.
Anh bước đến tủ lạnh , lấy ra một quả táo và cắn một miếng.
Cuối cùng , Ân Dung lạnh lùng lên tiếng :
- Tôi đã suy nghĩ nhiều về việc này , có lẽ chúng ta nên ly dị.
Quả táo rơi khỏi tay anh , anh cảm thấy mặt nóng bừng và tự nhủ . Thật là
vô lý , nếu cho rằng anh có tội . Có thể anh đào hoa đôi chút , nhưng anh
không để ràng buộc với ai , và càng làm cho cuộc hôn nhân của anh càng
vững chắc hơn là đằng khác . (Trời, càng yêu vợ thì càng ngoại tình ??!!
Nếu ổng ghét vợ thì sao, chung thủy hả?)
Cô nói thêm , thái độ lạnh lùng vẫn không thay đổi :