- Tôi không trách anh.
Anh hét lên :
- Ly dị ? Trách tôi ? Chuyện quái quỷ gì vậy ?
Cô liếc lên trần nhà , về phía lầu trên , ở đó có hai đứa trẻ đang ngủ , cô lại
im lặng.
Nhưng anh giận dữ hét lên :
- Tôi đi làm mệt chết xác cả ngày về nhà để nghe câu chuyện khó hiểu này .
Em làm ơn nói rõ cho tôi nghe , chuyện gì thế ?
- Chúng ta không còn như trước nữa.
- Có người đàn ông nào khác ?
Ân Dung bình thản đáp :
- Phải.
Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng , một cơn đau nhói lên trong tim . Anh trố
mắt nhìn cô , và lần này là một câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi
:
- Đã có một người đàn ông khác ? Tôi không ngờ em có thể tỉnh bơ nói với
tôi điều đó , và tôi thật sự không ngờ cô vợ dễ thương thánh thiện , trinh tiết
của tôi lại phải lòng người đàn ông khác.
- Có những điều chúng ta thật sự không ngờ , cho đến khi quá muộn.
- Vậy thì còn gì nữa , hãy nói toạc ra đi.
- Tôi ghét sự giả dối.
- Đúng , tôi cũng thế.
- Cho nên chúng ta không thể tiếp tục cuộc sống vợ chồng , tôi nghĩ anh
cũng đồng ý với giải pháp ly dị.
- Ly dị ? Câm miệng lại.
Ân Dung nghĩ là sau mấy tiếng đó , anh phải có những hàng động kế tiếp
như xốc cô đứng dậy , tát cho cô mất cái , rồi đấm đá hay rút thắt lưng quất
cho cô một trận . Nhưng anh không làm thế và mãi mãi không bao giờ như
thế . Anh ôm đầu chạy ra xe và lái đi trong màn mưa mờ đục.
Đêm tĩnh lặng và bình yên.
Tinh Huy chờ cho cảm xúc lắng lại , anh mới quay về nhà . Tới hành lang ,
anh thấy đèn trong phòng chiếu sáng , anh hơi chột dạ... rồi nhẹ bước vào