THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 126

- Tôi không trách anh.
Anh hét lên :
- Ly dị ? Trách tôi ? Chuyện quái quỷ gì vậy ?
Cô liếc lên trần nhà , về phía lầu trên , ở đó có hai đứa trẻ đang ngủ , cô lại
im lặng.
Nhưng anh giận dữ hét lên :
- Tôi đi làm mệt chết xác cả ngày về nhà để nghe câu chuyện khó hiểu này .
Em làm ơn nói rõ cho tôi nghe , chuyện gì thế ?
- Chúng ta không còn như trước nữa.
- Có người đàn ông nào khác ?
Ân Dung bình thản đáp :
- Phải.
Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng , một cơn đau nhói lên trong tim . Anh trố
mắt nhìn cô , và lần này là một câu khẳng định chứ không phải một câu hỏi
:
- Đã có một người đàn ông khác ? Tôi không ngờ em có thể tỉnh bơ nói với
tôi điều đó , và tôi thật sự không ngờ cô vợ dễ thương thánh thiện , trinh tiết
của tôi lại phải lòng người đàn ông khác.
- Có những điều chúng ta thật sự không ngờ , cho đến khi quá muộn.
- Vậy thì còn gì nữa , hãy nói toạc ra đi.
- Tôi ghét sự giả dối.
- Đúng , tôi cũng thế.
- Cho nên chúng ta không thể tiếp tục cuộc sống vợ chồng , tôi nghĩ anh
cũng đồng ý với giải pháp ly dị.
- Ly dị ? Câm miệng lại.
Ân Dung nghĩ là sau mấy tiếng đó , anh phải có những hàng động kế tiếp
như xốc cô đứng dậy , tát cho cô mất cái , rồi đấm đá hay rút thắt lưng quất
cho cô một trận . Nhưng anh không làm thế và mãi mãi không bao giờ như
thế . Anh ôm đầu chạy ra xe và lái đi trong màn mưa mờ đục.
Đêm tĩnh lặng và bình yên.
Tinh Huy chờ cho cảm xúc lắng lại , anh mới quay về nhà . Tới hành lang ,
anh thấy đèn trong phòng chiếu sáng , anh hơi chột dạ... rồi nhẹ bước vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.