Mặt Tinh Huy không còn chút máu , nhưng Mẫn Quân vẫn không buông
tha :
- Tôi để ý thấy La Diệp Vinh mặt nhiều bộ y phục và đeo nhiều trang sức
mang biểu tượng của cửa hàng , và cô ta bảo anh tặng cho cô ta. - Tôi sẽ trả
tiền tất cả những thứ nào cô ta bảo là của tôi tặng.
Mẫn Quân xếp tập hồ sơ lại :
- Chuyện đó là do tôi định đoạt . Chuyện lấy cắp là một tội phạm hình sự ,
anh có đồng ý không ? Kể cả hàng hóa bị mất cắp và các món chi tiêu bất
hợp pháp của anh , tất cả là bằng tiền của anh và của Ân Dung cộng lại
trong năm năm.
Nàng ngưng lại một chút :
- Chưa kể mười phần trăm trong khoản đó , anh chị phải trả cho việc mua
nhà.
Giọng Tinh Huy gần như van xin :
- Mẫn Quân ! Xin cô đừng lo...
- Khỏi phải nói . Tôi không thể giữ anh làm việc ở đây , hay Ân Dung cũng
vậy , và bằng cách nào tôi không cần biết , hai người phải trả hết nợ cho tôi.
Tinh Huy cao giọng :
- Mẫn Quân ! Cô đã nghĩ đến gia đình tôi chưa ? Cô đã nghĩ đến Ân Dung
chưa ? Cô ấy là bạn của cô.
- Tôi dám nói là anh đã không nghĩ đến Ân Dung nhiều lắm , những khi
đến nhà hàng , khách sạn và tặng qua cho La Diệp Vinh.
- Tôi đang nói đến chuyện ngày xưa . Tôi muốn nó đến việc chúng tôi đã
cho cô mượn tiền , đã giúp đỡ cô.
- Anh nói đến chuyện đó làm gì ? Tôi nghĩ mình đã trả đủ từ vật chất đến
sự chân tình . Vấn đề là anh đã lạm dụng quá nhiều đến sự giúp đỡ của tôi.
- Tôi muốn nói đến Mẫn Khang.
Mẫn Khang ! Hai bàn tay Mẫn Quân vặn chặt vào nhau bên dưới mặt bàn .
Đứa con trai của nàng , đứa con trai duy nhất của nàng và Tử Phong . Nàng
luôn ngại rằng Mẫn Khang rốt cuộc sẽ là nạn nhân của viện thực hiện lời
thề của nàng và lúc này , nàng thấy ngực mình đau nhói như bị lưỡi dao
đâm vào.