không , Mẫn Quân ? Chúng tôi đã cho cô mượn tiền trong lúc cô hoàn toàn
tuyệt vọng , và trong căn nhà lá nghèo nàn , chúng tôi đã một lần cứu sống
đứa bé của cô.
Tử Phong dựa vào vách , gương mặt anh hoàn toàn biến sắc:
- Đứa bé ? Đứa bé nào , Tinh Huy ?
Căn phòng im lặng một cách đáng sợ . Tử Phong nheo mắt nhìn hết Mẫn
Quân , đến Tinh Huy và Ản Dung . Anh lại hỏi :
- Đứa bé nào ?
Cả ba vẫn đứng im lìm như có luồng điện vừa chuyền qua không khí và
chạy qua cả ba người.
Ân Dung ú ớ trong miệng . Mẫn Quân níu lấy nắm cửa phòng bằng gỗ ,
mặt tái mét.
Tinh Huy đã bưng miệng như cố giữ không nói ra . Bây giờ anh bỏ tay
xuống , anh nói :
- Có gì khác đâu nữa mà phải giữ kín ? Mẫn Khang đang hôn mê mà , phải
không ? Và khi tỉnh lại , nó vẫn không nhận ra ai là cha mẹ ruột của nó.
Tử Phong nhìn sững vợ :
- Mẫn Khang là con của em ?
Mẫn Quân lại nhìn anh , cằm từ từ hất lên cao , mắt thách thức , tuy trong
lòng nàng tràn đầy cảm xúc đến nỗi không đứng thẳng được . Nàng phải
dựa vào cửa phòng , ngoảnh mặt đi.
Tử Phong đưa mắt nhìn cả ba người :
- Vậy là đúng rồi . Bấy lâu nay , mọi người đã cùng nhau lừa dối tôi.
Mặt anh đau khổ quá lộ liễu , làm cho Mẫn Quân muốn hét lên . Nàng hiểu
anh cho rằng việc nàng giữ kín gốc gác của Mẫn Khang là một hành động
phỉnh gạt. Nàng muốn nói cho anh biết tất cả sự thật . Nhưng trong giây
phút này , niềm tin giữa họ đã bị phá vỡ.
Rồi nét mặt anh trở nên cứng cỏi và anh quay qua Mẫn Quân :
- Tôi không có quyền được biết rõ hay sao ?
Mẫn Quân đáp với giọng ngạo mạn và khàn đặc do đã kiềm chế quá lâu :
- Anh muốn biết gì ?
- Trước mắt , cha của Mẫn Khang là ai ?