hẳn , nhưng mái tóc đen nháy dưới lớp băng thì không thể lầm lẫn được.
Anh bước từ từ đến gần , ngồi xuống một chiếc ghế trống ở cạnh giường,
dịu dàng vuốt ve mấy sợi tóc phất phơ của nàng.
Anh đưa tay đặt trên đôi má của vợ qua lớp băng , giọng anh nghẹn ngào
trong nước mắt :
- Mẫn Quân ! Mẫn Quân của anh.
Nàng đang bò càng trong một hành lang vô tận , đầy ngõ ngách . không có
mặt trời hay mặt trăng để biết là ngày hay đêm và không cách nào biết nàng
đã bò đi bao lâu , hay còn bao xa nữa , như thể nàng phải bò trong đường
hầm trắng xoá cả một thiên thu.
Rồi không hiểu sao và bằng cách nào , nàng được kéo lên một chỗ vững
chắc , không còn lung lay để nằm nghỉ .Tuy nhiên , bây giờ nàng không
thấy được mình đang ở đâu , hai mí mắt nặng trĩu.
Nàng thầm nghĩ. Tên ta là Đinh Mẫn Quân.
Nàng cố gắng mở mat ra . Một màu vàng chói chang như cả trăm mặt trời
đập vào mắt làm nàng không thấy gì cả . Nàng khiếp sợ nhắm mắt lại , và
không cố gắng mở mắt nữa . Nàng nghe có tiếng nói . Đầu nàng hơi sáng ra
. Nàng lắng nghe , đó là một giọng nói ấm và quen thuộc.
- Mẫn Quân ! Anh đang ở bên cạnh em đây , chồng em đang ở cạnh em đây
. Em hãy mở mắt ra nhìn anh đi . Khi em tình lại , anh sẽ nói với em rằng :
Anh yêu em . Anh yêu em vô cùng . Em là người con gái duy nhất anh yêu
trong đời , chỉ có em thôi . Anh xin hứa sẽ không bao giờ làm cho em phải
buồn lòng.
Mẫn Quân ! Tại sao chuyện này lại xảy ra với hai ta như vậy ? Tại sao
không là ai mà lại là hai ta ? Em đã nói dối anh việc không thể có con và
che giấu một Mẫn Khang . Em cũng hiểu một con người như anh khó thể
chấp nhận sự lừa dối và thất bại . Nhưng anh yêu em , Mẫn Quân . Tình
yêu đó là thiêng liêng . Cũng như anh đã luôn yêu Mẫn Khang trước đây ,
cho dù nó không phải là con em và cha của nó là ai.
Mẫn Quân ! Mẫn Khang là con trai của em thì cũng chính là con trai của
anh , chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc con và sống thật hạnh phúc . Em có
nghe anh nói gì không ? Mẫn Quân ! Em nhìn anh đi.