Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 44
- Anh có phải là người thân trong gia đình bệnh nhân chăng ?
- Tôi là chồng cô ấy.
Tử Phong nói , giọng anh khàn đặc lại . Vị bác sĩ ngại nhìn vào đôi mắt đỏ
ngây như máu của người thanh niên trước mặt nên quay mặt đi hướng khác
. Nhận thấy sự thay đổi rất nhanh trong ánh mắt ấy , Tử Phong đã oà lên
khóc :
- Bác sĩ ! Xin hãy nói cho tôi biết vợ tôi ra sao ? Cô ấy ra sao ?
Vị bác sĩ đặt tay lên vai anh , khẽ nói :
- Nếu phải nói thật với anh , tình trạng vợ anh rất nặng . Cô ấy đang đấu
tranh quyết liệt với thần chết từng giờ , từng phút.
Tử Phong gào lên :
- không . Vợ tôi không thể chết được . Cô ấy không bao giờ chết bỏ tôi đâu.
- Vâng . Chúng tôi cũng tin như anh vậy . Điều xấu không bao giờ xảy ra
với cô ấy . Cô ấy hiền lành và thánh thiện thế kia . Cô ấy đã giúp đỡ cho
bệnh viện của chúng tôi rất nhiều về kinh phí và tấm lòng của cô ấy , để
cứu sống cho những bệnh nhân nghèo . Hiếm có người phụ nữ nào tốt như
vậy . Cô ấy không thể chết được , chúng tôi sẽ cố gắng hết khả năng của
mình để cứu chữa cô ấy.
- Hay để tôi vào với vợ tôi.
Người bác sĩ gật đầu :
- Vâng . Được thôi . Sự có mặt của anh có thể có tác dụng rất tốt cho cô ấy .
Chúng tôi cho rằng đôi khi bệnh nhân vượt qua được là do sự có mặt của
người thân yêu nhất bên cạnh , mặc dù trước đó xem như đã tuyệt vọng.
- Cám ơn bác sĩ.
Anh đi dọc dãy hành lang đến một cánh cửa đóng im ỉm và nhẹ nhàng đẩy
cửa bước vào.
Vợ anh nằm kia , bất động , băng bó đầy mình , máy móc vây quanh dưới
ánh đèn chiếu rọi . Anh choáng váng khi nhìn thấy nàng , trong nàng khác