THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 148

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 44

- Anh có phải là người thân trong gia đình bệnh nhân chăng ?
- Tôi là chồng cô ấy.
Tử Phong nói , giọng anh khàn đặc lại . Vị bác sĩ ngại nhìn vào đôi mắt đỏ
ngây như máu của người thanh niên trước mặt nên quay mặt đi hướng khác
. Nhận thấy sự thay đổi rất nhanh trong ánh mắt ấy , Tử Phong đã oà lên
khóc :
- Bác sĩ ! Xin hãy nói cho tôi biết vợ tôi ra sao ? Cô ấy ra sao ?
Vị bác sĩ đặt tay lên vai anh , khẽ nói :
- Nếu phải nói thật với anh , tình trạng vợ anh rất nặng . Cô ấy đang đấu
tranh quyết liệt với thần chết từng giờ , từng phút.
Tử Phong gào lên :
- không . Vợ tôi không thể chết được . Cô ấy không bao giờ chết bỏ tôi đâu.
- Vâng . Chúng tôi cũng tin như anh vậy . Điều xấu không bao giờ xảy ra
với cô ấy . Cô ấy hiền lành và thánh thiện thế kia . Cô ấy đã giúp đỡ cho
bệnh viện của chúng tôi rất nhiều về kinh phí và tấm lòng của cô ấy , để
cứu sống cho những bệnh nhân nghèo . Hiếm có người phụ nữ nào tốt như
vậy . Cô ấy không thể chết được , chúng tôi sẽ cố gắng hết khả năng của
mình để cứu chữa cô ấy.
- Hay để tôi vào với vợ tôi.
Người bác sĩ gật đầu :
- Vâng . Được thôi . Sự có mặt của anh có thể có tác dụng rất tốt cho cô ấy .
Chúng tôi cho rằng đôi khi bệnh nhân vượt qua được là do sự có mặt của
người thân yêu nhất bên cạnh , mặc dù trước đó xem như đã tuyệt vọng.
- Cám ơn bác sĩ.
Anh đi dọc dãy hành lang đến một cánh cửa đóng im ỉm và nhẹ nhàng đẩy
cửa bước vào.
Vợ anh nằm kia , bất động , băng bó đầy mình , máy móc vây quanh dưới
ánh đèn chiếu rọi . Anh choáng váng khi nhìn thấy nàng , trong nàng khác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.