THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 150

Anh gọi tên nàng gần như tuyệt vọng . Nước mắt nhỏ giọt trên khuôn mặt
nàng.
Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích , ngực nàng nhô lên thụt xuống yếu ớt.
Song , nàng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay và những giọt nước mắt
của anh trên khuôn mặt nàng.
Rồi có tiếng bước chân di chuyển nhẹ nhàng trên nền gạch , nàng không thể
nhận biết , cho đến khi nghe tiếng nói của Ân Dung :
- Tử Phong ! tôi biết anh không muốn rời xa Mẫn Quân mãi mãi . Nhưng
hãy cho tôi được thay thế anh , ở bên cô ấy trong một lúc , có được không ?
- Mẫn Quân vẫn còn hôn mê , không^ biết đến bao giờ cô ấy mới tỉnh lại ,
sự có mặt của cô có thể rất tốt cho cô ấy.
- Bác sĩ đã giải thích tình trạng của Mẫn Quân cho tôi hay . Tôi rất tiếc , Tử
Phong ! Tôi không ngờ sự việc lại ra nông nổi này.
- không ai có lỗi cả.
Anh lẳng lặng bước ra khỏi phòng . Và dường như đó là tất cả những gì họ
có thể nói với nhau.
Ân Dung ngồi xuống chiếc ghế còn hơi ấm của Tử Phong , đầu óc cô miên
man những ý nghĩ khác nhau . Một mặt , cô nhận thức người đang bị
thương nặng , có thể chết nằm đây là bạn thân nhất của cô , là gạch nối duy
nhất với thời con gái của cô . Đây là Mẫn Quân đã cùng cô chia sẻ những
vui buồn.
Mặt khác , cô nghĩ Mẫn Quân đã khiến cho gia đình cô lâm vào cảnh khốn
cùng.
Ở mức độ thấp hơn , sâu kín hơn cô nghĩ đến tình yêu của cô đối với chồng
Mẫn Quân , đó là một tình yêu thầm kín và tuyệt vọng.
Dẫu xa tận chân mây cuối trời , trái tim Mẫn Quân vẫn thuộc về anh ấy mãi
mãi.
Và cô tự hỏi nếu như con người bị băng bó nằm kia từ chỗ hôn mê đi luôn
vào cõi chết thì sự đời có gì thay đổi ?
Thế nhưng trong khi ngồi đó , Ân Dung thành khẩn cầu nguyện cho Mẫn
Quân đừng chết . Đừng bao giờ chết . Một tình bạn vĩnh cửu , còn hơn cả
một đời người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.