THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 33

trước nghịch cảnh trái ngang.
Và lần này, cô nhìn sững Tử Phong.
- Lúc nãy ra mở cửa, anh đã ngỡ là Mẫn Quân . Vì sao vậy ?
- Đêm qua Mẫn Quân ở đây.
Ân Dung cố nén sự kinh ngạc, cô thờ ơ đáp :
- À...
Tử Phong ôn tồn tiếp:
Tôi và Mẫn Quân đã đón sinh nhật, cô ấy thật vui . Sau đó, tôi say đến mức
không còn biết gì nữa cả, kể cả việc đưa Mẫn Quân về nhà . Sáng nay, khi
tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên thảm nền, vẫn giữ nguyên áo quần và
giầy vớ, và chắc chắn Mẫn Quân đã đắp chăn cho tôi trước khi rời khỏi nhà
. Thế nên khi nghe tiếng chuông cửa reo vang, tôi đã ngỡ là Mẫn Quân trở
lại:
Ân Dung gay gắt:
- Tất cả đàn ông đều như vậy sao ?
- Thế cô đến đây để hỏi tôi tôi đấy ư ?
- Tôi...
"Tại sao mình cứ hục hặc với Du Tử Phong ? Dễ trả lời : Để trả đũa anh ta
đã lạnh nhạt và thờ ơ với mình ".
Nhận ra sự vô ly đó, giọng cô dịu lại.
- Tôi không có ý đó . Chỉ vì tôi qúa nóng lòng lo cho Mẫn Quân . Nhưng
tôi nghĩ tâm trạng anh hiện giờ cũng như tôi thôi . Thế anh có nghĩ là Mẫn
Quân đã đi đâu không ?
- Đêm qua, chúng tôi đã nói với nhau rất nhiều về qúa khứ . Mẫn Quân cứ
nhắc mãi những kỷ niệm về ngôi làng nhỏ ngày xưa, đó là nơi duy nhất
Mẫn Quân muốn kể lại.
- Anh có thể chỉ giúp tôi đến đó không ?
- Tất nhiên là được . Nhưng chúng ta hãy đợi thêm vài hôm nữa, nếu không
có tin tức gì về Mẫn Quân thì tôi sẽ đưa cô đi.
- Cám ơn anh.
Cô đáp rồi nói tiếp, và ngạc nhiên khi nghe mình nói thế:
- Tôi thật tình không muốn tỏ ra gay gắt với anh như hồn nãy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.