THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 36

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 8

Một tuần lễ trôi qua, Ân Dung không ngăn được mình bị thúc đẩy đến ngôi
nhà nhỏ mỗi ngày, để đập cánh cửa không bao giờ mở nữa . Cô cũng không
ngăn được mình nghĩ đến Du Tử Phong.
Nhưng tình cảm xáo trộn đó khiến cô lâm vào tâm trạng buồn lo và thương
nhớ . Nhiều lúc cô chỉ muốn thét lên hay khóc cho vơi đi nỗi lòng.
Trong khi Ân Dung chống dù lên để che mưa trước khi rời cánh cổng nhà
Mẫn Quân, cô nghe giọng một người đàn ông ấm áp vang lên :
- Ân Dung !
Du Tử Phong mặc cái áo mưa ướt đẫm vai, đi vòng quanh một vũng nước
để gần cô . Cô bất ngờ đến mức suýt đáng rơi chiếc dù trên tay.
Sau phút giây ngỡ ngàng, Ân Dung dịu dàng nói :
- Anh đã có tin tức về người bạn chung chủa chúng ta rồi chứ ?
Vẻ mặt Tử Phong bỗng bơ phờ:
- Tin tức của Mẫn Quân thì không nhưng ngôi làng nhỏ ngày xưa của
chúng tôi thì đang gặp nạn . Một cơn bão lớn ập tới tàn phá tất cả, con số tử
vong chưa thống kê được, vì một số đông người mất tích vẫn chưa tìm ra .
Tôi không biết Mẫn Quân đã.
Giọng anh tắc nghẹn, dường như anh phải nói lên những lời khó khăn nhất
trong cuộc đời mình . Và anh đã không nói hết, nhưng từng ý nghĩ như hiện
lên trên đôi mắt u uẩn của anh.
Ân Dung nhìn sững anh . Sau vài giây, cô thấy sự im lặng thật là chết
người.
Ân Dung nghẹn ngào:
- Anh nói sao ? Mẫn Quân có thể đã... Trời ơi ! Tôi không thể nào chịu nổi
khi nghĩ rằng Mẫn Quân phải gánh chịu những điều khủng khiếp ấy.
Cô nuốt nước bọt, cảm thấy không thở nổi, đôi chân cô cơ hồ đứng không
vững trên mặt đất đang chao đảo chung quanh cô.
Từ phong có vẻ đã lấy lại bình tĩnh và trấn an cô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.