THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 37

- Có thế đó chỉ là sự suy đoán của tôi thôi.
Tôi hy vọng điều tồi tệ đã không xảy dến với Mẫn Quân . Cô ấy xinh đẹp
và đáng yêu đến thế kia. Ông trời không thể ganh tỵ với cô ấy, cô ấy phải
xứng đáng được hưởng hạnh phúc nhiều hơn sau những năm mà cô ấy phải
gánh chịu ở cuộc đời này.
Ân Dung đã khóc không hề e thẹn trước mặt anh
-Tôi không hiểu được Mẫn Quân, thật ra, đến giờ phút này tôi vẫn không
hiểu được người bạn thân nhất của mình. Nhưng tôi yêu co ấy, tôi yêu Mẫn
Quân, cô ấy sinh ra trong cõi đười này là để được thương yêu, chứ không
phải để gánh chịu điều bất hạnh.
- Còn tôi tôi đã chúc cho những mơ ước thầm kín của Mẫn Quân thành hiện
thực. tô đã thầm mong một ngày nào đó anh hiểu được những ước mơ đọ
Nhưng Mẫn Quân đã mang theo niềm thầm kín mà ra đi.
Và như thầm thỏa thuận cả hai cùng lặng đi cùng một lúc để chìm đắm
trong những suy tưởng của mình. Cuối cùng Ân Dung thấp giọng hỏi:
- Và bây giờ chúng ta phải làm sao, Tử Phong?
- Tôi có hứa sẽ đưa cô đi tìm Mẫn Quân nhưng tình hình thời tiết ở đó hiện
giờ rất xấu. Đi một mình tôi sẽ thấy yên tâm hơn.
- Có lẽ tôi không còn một sự lựa chọn nào khác. Bì như co6 nói đấy ta có
chung một người bạn.
- Nghĩa là anh đã đồng ý.
Không nói thêm một lời anh bước tới nắm tay anh kéo đi.
Tim cô đập như trống trận hai chân mềm nhũng ra, cô cảm thấy muốn ngả
vào anh, hoà mình vào sự ấm áp của anh, tùy thuộc vào sức mạnh của anh.
Từ lâu cô chỉ thấy anh trong mơ và sự thích thú trong giây phút này khiến
cô gần như cảm thấy đau đớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.