THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 44

chẳng có người con gái áo trắng. Sự yên lặng chiếm ngự cả gian phòng.
Gió thật mạnh lùa qua cửa sổ làm Ân Dung giựt mình. Cô nhớ lại giấc mơ
lạ như vậy. Nghĩ ngợi nhiều quá tạo sự liên tưởng chăng? Những lời của
Mẫn Quân vẫn văng vẳng bên tai cô, và những hình của giấc mơ lúc nảy
vẫn chưa thoát khỏi tâm trí. Có đúng như vậy không?
Ân Dung rùng mình cảm thấy tim đập mạnh. Có cả một hỏa lò trong ngực,
nhưng tay chân cô thì lạnh ngắt.
Cô lăn qua và đã thấy tấm chăn đã tung ở nửa giường bên kia. Du Tử
Phong anh ấy đâu rồi? Đồng hồ nhà thờ bắt đầu điểm hồi thứ nhất. vẫn
chưa sáng, danh đà đi đâu? cô ngồi bật dậy.
Cửa phòng mở cô lao nhanh ra hành lang.
Du Tử Phong đang đứng tựa người vào lan can, lưng quay lại.
Ân Dung không có ý thức mình ăn mặc lôi thôi như thế nào, và tóc tai xù,
hân không mang dép, cô kêu lên:
- Tử Phong !
Rồi như có một luồn điện truyền vào máu huyết làmcô không còn tự chủ
nữa, cô nấc lên lao vào anh khi anh quay người lại.
Cô thổn thức:
- Tôi chẳng cần tôi có là người tồi tệ hay không. Hãy ôm tôi đi Tử Phong,
xin anh hãy ôm tôi
Theo một phản xạ tự nhiên hai cánh tay anh choàng quanh người cộ Thật là
điên rồ khi ôm cô, vì bất cứ lý do gì. Nhưng nếu không thì quá sức độc ác.
Giọng anh dịu dàng trấn an cô:
- Cô làm sao thế Ân Dung, gặp ác mộng có phải không?
Cô nép sát vào người anh, tay nắm chặt nơi gấu áo vẫn còn run rẩy :
- Dễ sợ quá tôi đã mơ thấy Mẫn Quân.
- Có lẽ do thời gian gần đây, cô đã mơ tưởng nhiều quá đến cô ấy.
- Mẫn Quân đã nói đến một sự hủy diệt, tôi sợ.
- Chỉ là giấc mơ thôi mà, Ân Dung.
Ân Dung thì thào:
- Xin anh hãy ôm tôi thêm một phút đi
- Tôi sẽ theo lời cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.