THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 46

Một người đàn ông ngồi bên nàng gương mặt ông ta nhoà đi trong giây lát
rồi hiện rõ trở lại.
- Ở đâu...
Hai môi nàng như cứng đơ và khô quắt, nàng không nói thành tiếng được .
Nàng thấm ướt môi và cố gắng lần nửa.
- Tôi đang ở đâu ?
- Ồ cô đã tỉnh lại rồi.
Người đàn ông nhìn nàng nói, Anh mặc chiếc áo màu ghi dản dị, nhưng
thật tao nhả . Trông anh cao ráo đẹp trai với mái tóc đen rậm và đôi mắt
ngời sáng tinh anh . Nàng yên tâm với ý nghĩ trước mặt nàng bây giờ là
một con người tốt.
Người đàn ông nhìn nàng dịu dàng đáp:
- Cô đang ở nhà tôi
Nàng cúi mặt :
- Nghĩ là ông dã cứu sống tôi ?
Nàng cố gắng nhất đầu lên để nhìn rõ vị ân nhân của mình . Nhưng nàng
cảm thấy đau như cắt ở trong mình và bóng tối đen ngòm ồ ạt kéo về đe
doa. cuốn phăng nàng ra xa một lần nửa, phần nào nàng còn bám lại được
bám vào tiếng nói của người đàn ông . Cuối cùng bóng đen đầy đau đớn rút
lui . Bây giờ tiếng nói mới rõ ràng hơn:
- Nằm yên cô đừng cố gắng cử động.
Nàng lại nhìn vào khuôn mặt hiền hoà của anh, khuôn mặt với những nếp
nhăn vì mệt nhọc:
- Tên anh là gì ?
- Tên tôi là Lưu Kiên Bạch còn cô ?
- Mẫn Quân, Đinh Mẫn Quân
- Người thân của cô ở đâu để tôi thông báo cho họ biết . Cô...
- Tôi không còn ai cả.
Nàng đáp với những giọt nước mắt làm anh bối rối :
- Xin lỗi
- Tại sao anh lại phải xin lỗi ? Đó là sự thật kia mà . Mà lẽ ra người nói câu
xin lỗi phải là tôi . Tôi đã làm phiền anh quá nhiều, tôi nghĩ đã đến lúc tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.