THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 5

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 1

Trong đời Mẫn Quân chưa từng làm gì khó hơn là nhìn vào khuôn mặt của
cha mẹ mình, cả hai đều đã chết . Đầu óc nàng quay cuồng, những hình ảnh
thay thế nhau liên tiếp thật nhanh như trong một cái kính vạn hoa.
Mẹ nàng mặc áo dài dạ hội đính kim tuyến cúi xuống hôn lên má nàng và
chúc nàng ngủ ngon . Giọng mẹ thương yêu, trìu mến: " Mẫn Quân , Mẫn
Quân của mẹ"
Rồi hình ảnh cha nàng với mùi hôi mằn mặn và mùi thơm của thuốc ống
điếu, lái chiếc xe thật xinh đẹp đưa nàng đi khắp thôn quê . Cha cùng cưỡi
ngựa với nàng ở thảm cỏ trước sân nhà, cùng nàng bơi lội trong nước hồ
thu ấm áp.
Rồi thật hiền hoà, cha kể cho nàng nghe chuyện tình ngày xưa của cha và
mẹ . Như thế, cha muốn ghi sâu vào tâm trí nàng những ngày t háng êm
đềm hạnh phúc cuả gia đình . Nàng thích thú vô cùng mỗi khi cha kể đến
cao điểm của câu chuyện, đó là sự chào đời của nàng . Cha thường nói:
"Mỗi thiênmạng là một vì sao trên bầu trời và con là vì sao đẹp nhất, ngời
sáng nhất trong lòng cha" . Nhưng nàng lại thấy cha mẹ mới chính là vũ trụ
của nàng.
Thế mà cha mẹ nàng đã bỏ lại nàng một mình trong sự khủng khiếp và lạnh
lẽo.
Nước mắt chảy dài xuống má nàng . Nhưng khóc không làm sao vơi được
nỗi đau buồn ? Không . Nàng sẽ không khóc . Để tỏ lòng kính trọng người
đã chết, ít nhất nàng cũng phải xử sự một cách can đảm như dòng máu
trong con ngườinàng, dòng máu không bao giờ chịu khuất phục trước
nghịch cảnh tr ai ngang".
Những lời thì thầm khấn nguyện trả thù với cha đã chiếm đầy trong tâm
khảm của Mẫn Quân . Vì thế, đã bao năm tháng trôi qua, nàng vẫn luôn
giăng một bức màn bí mật quanh cái chết của cha mẹ và dĩ vãng của mình.
Giờ đây, đứng trước phần mộ của cha mẹ, ký ức cũ càng dồn dập trở lại, và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.