Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 11
Mẫn Quân nhìn trừng trừng vào trong gương . Tấm gương đang phản chiếu
sự đau đớn trong đôi mắt của nàng.
Vẫn khuôn mặt kiều diễm ấy, nhưng nàng đã thay đổi . Phải! Nàng đã có
thai.
Và dĩ nhiên, nàng chỉ có một cách: phá thai.
Không phải nàng không muốn có con với Du Tử Phong . Nhưng đây là oan
nghiệt . Tử Phong không hề biết cuộc ân ái trong đêm mưa gió hôm nào và
dấu ấn anh đã để lại trong nàng.
Cũng như nàng không bao giờ quên được nỗi đau khi anh ôm nàng trong
vòng tay m à gọi tên một người con gái khác.
Thế nhưng, không hiểu sao nàng vẫn yêu anh, yêu tha thiết, sau những đau
đớn mà anh đã gây ra cho nàng.
Đứa con của nàng, đứa con của nàng và anh . Nhóm tế bào đang tăng
trưởng trong người nàng , chẳng có ý nghĩa gì hơn một vết thương . Nếu có
một vết thương thì phải hủy bỏ.
Nàng ngồi dậy bên giường và ôm chặt tấm chăn vào người, tựa hồ sự nhận
thức nàng vừa có sẽ vuột khỏi nàng, nếu nàng không giữ kỹ cho tới lúc
hàng động.
Nàng đã khóc vì đau đớn với quyết định của mình và biết chính xác việc
nàng cần phải làm vào sáng hôm sau.
Tờ mờ sáng, bầu trời phủ một lớp mây xám ảm đạm trong cơn mưa lạnh
lẽo, Mẫn Quân lặng lẽ rời khỏi nhà.
Đứng trước cánh cổng khép kín của bệnh viện, những chiếc lá vàng theo
gió phủ đầy dưới gót chân nàng.
Nàng băn khoăn tự hỏi không biết có nên vào hay không ? Nàng sắp làm
chính cái công việc mà ngày xưa Tử Phong đã lên án mẹ anh . Anh giận bà
đã đánh mất của anh một cô em gái . Mà có lẽ cũng chính vì thế anh đã
dành hết sự thương yêu cho nàng như chính đứa em gái trong trí tưởng