THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 51

tượng của mình.
Chuyện đã xảy ra lâu rồi, vậy mà bây giờ khi nhớ lại, nàng lại thấy như mới
hôm qua.
"Mà tại sao ta cứ nghĩ mãi đến Du Tử Phong ? " Hít một hơi dài, nàng cố
xua đuổi những hồi ức và bước vào bên trong.
Nàng vẫn là Đinh Mẫn Quân . Không có đêm sinh nhật đầy giông tố . Và
không có đứa con nào của anh và nàng.
Khi đến lượt nàng, vị bác sĩ nói:
- Xin chúc mừng cô, cô Mẫn Quân . Cô đã có thai.
Trong lòng đau xót, nhưng Mẫn Quân vẫn lạnh lùng nói:
- Đó là lý do vì sao hôm nay tôi đến đây, thưa bác sĩ . Tôi muốn bác sĩ hãy
giúp tôi một việc, vì tôi chưa có chuẩn bị cho sự ra đời của đứa bé này.
Ông ngạc nhiên nhìn nàng, thầm hỏi . Tại sao một cô gái xinh đẹp đáng yêu
ngầy ấy lại nói lên những lời cay đắng, lại từ bỏ thiên chức làm mẹ cho đứa
con đầu đời của mình ?
Ông dịu dàng nói:
- Tôi mong cô hiểu cô đang nói gì, cô Mẫn Quân.
- Vâng, thưa bác sĩ, tôi sẽ không hối hận nếu bác sĩ giúp tôi.
- Thôi được . Xin cô chờ một lúc.
Còn lại một mình, Mẫn Quân cố giữ đầu óc cho tỉnh táo, nên nàng hay biết
ngay khi có một đứa bé nhẹ nhàng đến bên cạnh.
Đó là một bé trai xinh xắn với chiếc áo màu xanh lơ . Chú bé mỉm cười với
nàng một cách tinh nghịch, giọng nói trong như tiếng chim và ánh mắt như
những giọt sương của buổi sớm mai.
- Cô ơi! Có phải cô sắp có em bé không ?
- Sao cháu biết điều đó cháu bé ?
- Vì người đàn ông mặc áo trắng lúc nãy đứng nói chuyện với cô là cha của
cháu . Công việc của cha cháu là giúp cho những đứa bé chào đời. - Cháu
nói đúng rồi, bé yêu.
Cảm nhận được tiếng nói "bé yêu" thân thương từ đôi môi nàng, đứa bé
dành cho nàng một ánh mắt trìu mếu.
- Cô ơi! Cháu chưa thấy một bà mẹ nào kém vui như cô . Cô có bệnh hay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.