Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 12
Không khí giữa họ căng thẳng , nhưng Mẫn Quân không nói gì , chỉ đứng
nhìn chiếc vali nhỏ đã sẵn sàng cho 1 chuyến ra đi.
Kiên Bạch nhìn nàng, bây giờ anh phải đối diện với nỗi đau ly biệt . Anh
muốn được ôm lấy nàng trong những phút giây ngắn ngủi họ còn ở bên
nhau . Nhưng anh không thể bởi vì anh vẫn chưa hiểu nàng . Anh tự hỏi, tại
sao anh vẫn chưa bao giờ thật sự thấu hiểu được nàng ? Ở bên nàng, người
ta luôn luôn như thấy đứng trước 1 bức tường.
Cuối cùng , nàng lên tiếng làm tan loãng bầu không khí đang đông lại giữa
họ:
- Tôi chào tạm biệt anh, Kiên Bạch.
Kiên Bạch thở mạnh . Nhìn chằm chằm khuôn mặt cô với nụ cười khô héo
anh hỏi :
- Cô định ra đi sao ? Mẫn Quân ?
Đôi mắt nàng bình thản đón nhận cái nhìn của anh :
- Phải . Đã đến lúc tôi rời khỏi đây.
- Sao vậy ? Tôi đối xử với cô có gì không tốt ?
- Không . Anh thật sự rất tốt với tôi, Kiên Bạch . Và tôi cũng đã sống
những ngày tháng thật thoải mái.
- Thế thì tại sao cô lại ra đi ?
- Tôi đã ở đây khá lâu rồi, 2 tháng không phải là khoảng thời gian ngắn
ngủi đã làm phiền anh . Vả lại, cũng đã đến lúc anh rời xa nơi đây, để trở về
với cuộc sống thực tại của mình.
Anh nhìn thẳng vào mắt nàng :
- Nếu tôi mong muốn cô ở lại ?
Giọng cô bình tĩnh dứt khoát :
- Cám ơn anh, Kiên Bạch . Nhưng tôi phải ra đi.
Mắt anh vẫn không rời nàng.
- Mẫn Quân ! Có 1 điều tôi muốn nói với cô.