THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 53

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 12

Không khí giữa họ căng thẳng , nhưng Mẫn Quân không nói gì , chỉ đứng
nhìn chiếc vali nhỏ đã sẵn sàng cho 1 chuyến ra đi.
Kiên Bạch nhìn nàng, bây giờ anh phải đối diện với nỗi đau ly biệt . Anh
muốn được ôm lấy nàng trong những phút giây ngắn ngủi họ còn ở bên
nhau . Nhưng anh không thể bởi vì anh vẫn chưa hiểu nàng . Anh tự hỏi, tại
sao anh vẫn chưa bao giờ thật sự thấu hiểu được nàng ? Ở bên nàng, người
ta luôn luôn như thấy đứng trước 1 bức tường.
Cuối cùng , nàng lên tiếng làm tan loãng bầu không khí đang đông lại giữa
họ:
- Tôi chào tạm biệt anh, Kiên Bạch.
Kiên Bạch thở mạnh . Nhìn chằm chằm khuôn mặt cô với nụ cười khô héo
anh hỏi :
- Cô định ra đi sao ? Mẫn Quân ?
Đôi mắt nàng bình thản đón nhận cái nhìn của anh :
- Phải . Đã đến lúc tôi rời khỏi đây.
- Sao vậy ? Tôi đối xử với cô có gì không tốt ?
- Không . Anh thật sự rất tốt với tôi, Kiên Bạch . Và tôi cũng đã sống
những ngày tháng thật thoải mái.
- Thế thì tại sao cô lại ra đi ?
- Tôi đã ở đây khá lâu rồi, 2 tháng không phải là khoảng thời gian ngắn
ngủi đã làm phiền anh . Vả lại, cũng đã đến lúc anh rời xa nơi đây, để trở về
với cuộc sống thực tại của mình.
Anh nhìn thẳng vào mắt nàng :
- Nếu tôi mong muốn cô ở lại ?
Giọng cô bình tĩnh dứt khoát :
- Cám ơn anh, Kiên Bạch . Nhưng tôi phải ra đi.
Mắt anh vẫn không rời nàng.
- Mẫn Quân ! Có 1 điều tôi muốn nói với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.