Nàng gật đầu nhè nhẹ :
- Tôi đã hiểu rồi.
- Cô đã hiểu nổi lòng của tôi ư ?
- Vâng , và tôi rất cảm động.
- Vậy chúng ta hãy cưới nhau , và...
Nàng cắt ngang lời Kiên Bạch :
- Tôi không thể kết hôn với anh.
Anh đờ người ra :
- Cô đã nói là rất cảm động trước tình cảm của tôi kia mà ?
Nàng gật đầu :
- Đúng là như vậy . Nhưng đó không phải nền tảng của cuộc hôn nhân . Tôi
không thể yêu anh như vợ phải yêu chồng , lại càng không thể cho anh thứ
cần của 1 người vợ, đó là trái tim.
Kiên Bạch lặng đi trong 1 lúc, rồi điềm tĩnh nói :
- Tôi nhìn nhận là tôi chưa hiểu được cô . Nhưng tôi bất chấp con người
của cô ra sao và trước đây đã sống như thế nào . Chỉ cần cô đồng ý, chúng
ta có thể làm lại từ đầu . Với tình yêu của mình , tôi không tin là không
chiếm được trái tìm của cô.
- Câu trả lời của tôi vẫn là : " không thể nào ", Kiên Bạch.
- Không có gì là " không thể nào "
- Tôi có thai.
Kiên Bạch đứng sững ra như trời trồng, khuôn mặt anh nhợt nhạt như mất
hết máu :
- Cô vừa nói gì , Mẫn Quân ?
Nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh :
- Tôi đã có thai , Kiên Bạch . Điều này xảy ra trước khi tôi gặp được anh.
Anh hỏi, cổ họng tắc nghẹn :
- Tại sao lúc đầu gặp tôi, cô bảo cô chỉ sống có 1 mình, không có ai thân
thiết trên cõi đời này ?
- Tôi cũng không biết mình có thai , cho đến khi tôi đến gặp bác sĩ chỉ mấy
ngày gần đây.
Giọng Kiên Bạch như lạc đi :