- Ngay phút giây gặp gỡ đầu tiên, cô đã cho tôi niềm hy vọng . Vậy mà
hôm nay cũng chính cô dập tắt niềm hy vọng cả đời của tôi.
- Kiên Bạch ! Anh là ân nhân của tôi, tôi không hề muốn làm tổn thương
tình cảm của anh, lại càng không muốn nhìn thấy anh tuyệt vọng . Nhưng
tôi có nỗi khổ tâm riêng của mình.
Kiên Bạch bình tĩnh được 1 chút, nhưng vẫn chưa nguôi xúc động :
- Vậy cha đứa bé là ai và ở đâu ?
Mẫn Quân không trả lời , Kiên Bạch nhoài người tới nắm lấy tay nàng.
- Vậy ra anh ta không hề biết mình là người đàn ông may mắn ?
Mẫn Quân rụt tay về :
- Kiên Bạch ! Xin anh đừng hỏi tôi với những câu như thế nữa.
- Tôi hiểu rồi.
Anh đứng thẳng người và nói 1 cách nghiêm trang :
- Mẫn Quân ! Chúng ta vẫn có thể cưới nhau, chỉ cần cô không phản đối tôi
là cha của đứa bé.
- Kiên Bạch, chính anh cũng không biết...
- Không biết mình đang nói gì . Có phải vậy không ? Vậy thì tôi xin nói .
Tôi biết rất rõ những gì mình đã nói , Mẫn Quân ạ.
- Tôi vẫn không quên những mẫu chuyện về gia tộc anh, có lý nào anh lại
không nhớ.
- Chỉ cần cha mẹ tôi, cũng như mọi người tin rằng đứa bé trong bụng em
thật sự là con của tôi, là giọt máu của gia tộc . Mẫn Quân ! Vì yêu cô, tôi có
thể vượt qua định kiến khắt khe của gia đình.
- Nhưng anh không dám đối diện với sự thật . Kiên Bạch ! Một tình yêu
đúng nghĩa chỉ có thể làm tốt đẹp hơn, chứ không thể bắt đầu bằng 1 sự dối
trá.
Mẫn Quân cầm chiếc vali trên tay và từ từ bước về phía cửa :
- Kiên Bạch ! Xin anh đừng phí nhiều thời gian vì tôi, 1 khi lòng tôi đã
quyết định.
Trong đầu nàng thoáng nghĩ đến Du Tử PHong . Nếu với anh thì sự vô cảm
này co xảy ra không ? Có thể suốt cuộc đời này, nàng sẽ không bao giờ gặp
lại anh nữa . Những giọt máu đang hồi sinh trong mạch đập của nàng ,