THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 57

Dạ Miên

Thương Giận Đôi Bờ

Chương 13

Hoàng hôn buông xuống ánh sáng xuyên qua khe cửa khép kín không đủ
xua tan bóng tối ảm đạm trong căn nhà nhỏ.
Rèm cửa rủ xuống để ngăn cái lạnh mùa đông, nhưng gió vẫn làm lay động
ánh sáng thanh củi nhỏ trong bếp lửa.
Trong ký ức , Mẫn Quân nhớ lại những ánh nến lung linh trong đêm sinh
nhật . Cũng trong thứ ánh sáng huyền dịu ấy nàng đã trao chọn cho Du Tử
Phong thể xác lẫn tấm chân tình.
Giờ đây đứa trẻ đang đạp trong bụng làm nàng nhớ anh da diết . Cũng vì
nhớ anh, nàng đã trở về ngôi làng cũ . Nhìn ngón ta dùng để mang nhẫn của
nàng, người ta biết nàng chưa đính hôn hoặc chưa thành hôn, nhưng người
ta không hiểu sao nàng cố tình giữ lại đứa bé không cha trong bụng mình ?
Nhưng lòng nàng đã quyết . Nàng cần có đứa bé này, nàng cần con nàng
như người ta cần hơi thở để sống.
Nàng đã khóc trong khi nghĩ ngợi, và bỗng thấy quặn đau ở bụng.
Chuyện gì thế này ? Cơn đau lắng dịu , lại quặn lên 1 cơn đau khác rồi các
cơn đau dữ dội và gần nhau hơn . Một lúc sau , hai lòng bàn tay của nàng
chảy máu , vì nàng không ngớt bấm vào để đỡ đau . Nàng cững không còn
sức cử động . Không kiềm chế được nàng đã kêu chàng, kêu Du Tử Phong,
nhưng những tiếng kêu của nàng đều chìm trong tuyệt vọng.
Nàng vật vã bên giường đầy mùi nước tiểu và mồ hôi, cho đến khi cơn đau
làm nàng ngất xỉu.
Khi tỉnh dậy, nàng nghe như có tiếng mèo kêu . Lấy làm lạ, nàng yếu ớt
ngoẹo đầu qua 1 bên và nhìn thấy 1 đứa bé đỏ hỏn nằm ngay bên cạnh
mình.
- Ôi ! Con tôi !
Nàng kêu lên trong 1 nụ cười và những giọt nước mắt.
Bà lão láng giềng đứng lặng nhìn ,khuôn mặt gân guốc mỉm cười với nàng :
- Là 1 đứa bé trai, cô Mẫn Quân ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.