Anh vẫn mỉm cười :
- Bám theo cái đẹp là 1 thông lệ đã ăn sâu vào con người của Giang Tinh
Huy này.
- Nãy giờ tôi đã có cái cảm giác là bị theo dõi nhưng tôi thật sự không ngờ
người theo dõi tôi lại là anh.
- Theo dõi , cô nói sao mà khó nghe thế . Phải nói là " bảo vệ " thì đúng
hơn . Tôi ái ngại là cô không hiểu gì là nguy hiểm cho việc làm của mình .
Tại sao giờ này cô lại lang thang ngoài đường ?
- Tôi không ngủ được.
Cô thành thật đáp vì cảm thấy không có gì che dấu anh.
Tịnh Huy nói :
- Vẫn có biết bao nhiêu người không ngủ được , nhưng không ai mạo hiểm
như cô , nguy hiểm lắm, cô có biết không.
- Anh mới là mối nguy hiểm của tôi , suýt tí nữa anh đã làm cho tôi chết vì
đứng tim . Điều cuối cùng tôi muốn biết vẫn là tại sao anh đi theo tôi ?
- Tôi đã nói rồi.
- Đùa thế đủ rồi, Tinh Huy ạ.
- Tôi mang tin của 1 người bạn chung nhắn cô.
Ân Dung hớn hở hỏi :
- Mẫn Quân ?
- Du Tử Phong . Anh ấy bảo tôi cho cô hay , đáng lẽ anh ấy đến chào từ
biệt cô, nhưng phải quay về nhà vì có chuyện gấp . Anh ấy vừa đáp chuyến
bay sáng nay sau 1 cú điện thoại của cha anh ấy.
- Du Tử Phong ? Anh ấy đã ra đi rồi à ?
- Cô có vẻ chú ý đến tin nhắn đặc biệt này ? Xin lỗi vì tôi đã cố ý tò mò, vì
tôi thật sự muốn biết việc Tử Phong ra đi có ý nghĩa gì đối với cô không ?
Ân Dung không ngờ đã để lộ cảm xúc cho Tinh Huy nhìn thấy . Cô khoa?
lấp và tự hỏi đó có phải là những câu nói thật lòng ?
- Điều đó có ý nghĩa với việc biến mất của Đinh Mẫn Quân . Tôi đang tự
hỏi, anh ấy không cố gắng thêm 1 chút nữa được sao, trong việc tìm kiếm
Đinh Mẫn Quân ?
- Có lẽ cô chưa biết , Du Tử Phong đã nhắn nhủ điều ấy với tôi.