THƯƠNG GIẬN ĐÔI BỜ - Trang 63

- Xin lỗi đã kéo cô ra ngoài gió lạnh thế này Tôi đã có 1 số tin tức về ng`
bạn thân cu/a cô.
Ân Dung quay lai hướng gió, mở to mắt nhìn Tinh Huy :
- Đinh Mẫn Quân ?
Anh nhìn cô vỗ về :
- Yên tâm đi Ân Dung. Mẫn Quân vẫn còn sống sót sau vụ tai nạn xảy ra ở
ngôi làng ấy . Cô ấy vẫn mạnh khoẻ, và đã có 1 bé trai.
- Mẫn Quân ? Anh có lầm không ? Cô ấy không hề có ý lập gia đình, nếu
không phải nói là rất cách biệt với đàn ông.
- Đó là sự thật, Ân Dung . Ngoại trừ... đứa bé... không có cha . 2 mẹ con cô
ấy đã bỏ về sống ở ngôi làng củ.
- Tôi... không tin nổI.
Ân Dung không cầm được nước mắt.
Tinh Huy vỗ vai cô :
- Nào, nào ! Đừng khóc. Thương bạn cũng phải có giới hạn . Lẽ ra tôi
không nên đưa cái tin đó cho cô.
Ân Dung vẫn nghẹn ngào :
- Ắt hẳn là Mẫn Quân đang cần sự giúp đỡvật chất lẫn tinh thần, nhưng
lòng kiêu hảnh đã kiềm chế cô ấy.
- Cô bạn đáng thương của cô ắt đã trải qua 1 thời gian khó khăn.
- Tội nghiệp Mẫn Quân !
Ân Dung thổn thức và nhắm nghiền mắt lại.
- Tôi biết cô thương bạn thế nào, Ân Dung . Nhưng xin cô đừng khóc nữa .
Tôi hứa sẽ giúp đỡ cô.
Biết rằng nếu cứ đau buồn mãi sẽ làm Tinh Huy lúng túng, Ân Dung chớ
mắt để khỏi khóc và nói.
- Vì gió.
Cuộc nói chuyện của họ coi như kết thúc . Trên đường trở về, cả 2 im lặng
bên nhau, 1 sự im lặng dịu dan`g.
Trước căn hộ , Ân Dung ngập ngừng nói :
- Tinh Huy !
Giọng anh đầy hứa hẹn và than thiết :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.