- Xin lỗi đã kéo cô ra ngoài gió lạnh thế này Tôi đã có 1 số tin tức về ng`
bạn thân cu/a cô.
Ân Dung quay lai hướng gió, mở to mắt nhìn Tinh Huy :
- Đinh Mẫn Quân ?
Anh nhìn cô vỗ về :
- Yên tâm đi Ân Dung. Mẫn Quân vẫn còn sống sót sau vụ tai nạn xảy ra ở
ngôi làng ấy . Cô ấy vẫn mạnh khoẻ, và đã có 1 bé trai.
- Mẫn Quân ? Anh có lầm không ? Cô ấy không hề có ý lập gia đình, nếu
không phải nói là rất cách biệt với đàn ông.
- Đó là sự thật, Ân Dung . Ngoại trừ... đứa bé... không có cha . 2 mẹ con cô
ấy đã bỏ về sống ở ngôi làng củ.
- Tôi... không tin nổI.
Ân Dung không cầm được nước mắt.
Tinh Huy vỗ vai cô :
- Nào, nào ! Đừng khóc. Thương bạn cũng phải có giới hạn . Lẽ ra tôi
không nên đưa cái tin đó cho cô.
Ân Dung vẫn nghẹn ngào :
- Ắt hẳn là Mẫn Quân đang cần sự giúp đỡvật chất lẫn tinh thần, nhưng
lòng kiêu hảnh đã kiềm chế cô ấy.
- Cô bạn đáng thương của cô ắt đã trải qua 1 thời gian khó khăn.
- Tội nghiệp Mẫn Quân !
Ân Dung thổn thức và nhắm nghiền mắt lại.
- Tôi biết cô thương bạn thế nào, Ân Dung . Nhưng xin cô đừng khóc nữa .
Tôi hứa sẽ giúp đỡ cô.
Biết rằng nếu cứ đau buồn mãi sẽ làm Tinh Huy lúng túng, Ân Dung chớ
mắt để khỏi khóc và nói.
- Vì gió.
Cuộc nói chuyện của họ coi như kết thúc . Trên đường trở về, cả 2 im lặng
bên nhau, 1 sự im lặng dịu dan`g.
Trước căn hộ , Ân Dung ngập ngừng nói :
- Tinh Huy !
Giọng anh đầy hứa hẹn và than thiết :