THƯƠNG HẢI - Trang 172

dựa vào binh lực hơn gấp mười lần đến công đả. Nếu như diệt được Vĩ
Trương, chẳng qua cũng là cái lẽ tất nhiên; nhưng nếu như không cẩn thận,
ngược lại bị nước Vĩ Trương tiêu diệt, lại là để lại chuyện chê cười nghìn
năm. Năm xưa Thái Tổ ta không phải là không dám công đả Nhật Bản, sợ
là sợ nếu như không cẩn thận, giống như người Mông Cổ gặp phải thần
phong, thuyền chìm người chết không đủ lấy làm tiếc, nếu như biến thành
chuyện cười và đề tài câu chuyện của nước các ngươi, chính là nỗi nhục
khó rửa của Đại Minh triều ta”.

Ninh Bất Không quét mắt nhìn chư tướng, dương cao giọng nói: “Mọi

người đều cho rằng quốc vận của Vĩ Trương sắp hết sao? Nếu đã là như
vậy, Ninh mỗ ngược lại nguyện liều mạng, đâm thẳng vào tim gan của Kim
Xuyên, có lẽ nhất chiến tất thắng, để Kim Xuyên Nghĩa Nguyên lưu lại nỗi
nhục không có cách gì gột rửa được. Đây chính là gọi là: “Thuận theo chưa
chắc đã sống, nghịch lại chưa chắc đã chết”.

“Nói rất hay”. Chức Điền Tín Trưởng đột nhiên vỗ tay cười lớn, đứng

thẳng người lên, múa quạt dẫm chân, nhảy lên điệu Đôn Thịnh Nhất PHiên,
miệng hát nói:

“Nhân gian ngũ thập niên, dữ thiên địa tương bỉ, bất qua miểu tiếu nhất

vật

Khán thể sự, mộng huyễn tự thuỷ.

Nhâm nhân sanh nhất độ, nhập diệt tuỳ tức đương tiền.

Thử tức bồ đồ chi chủng, ảo não chi tình, mãn hoài vu tâm hung.

Nhữ thử khắc tức thượng Kinh Đô, nhược kiến Đôn Thịnh lang chi thủ

cấp ….”

(Nhân gian năm mươi năm, so với trời đất chẳng qua chỉ là một vật bé

nhỏ mà thôi. Nhìn sự đời, mộng ảo như nước. Mặc đời người trôi qua, nhập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.