THƯƠNG HẢI - Trang 2167

- Cốc tiểu tử, rốt cục, ngươi vẫn không hiểu rõ con người Vạn Quy

Tàng ta! Cuộc đời này, lão phu thà chết trong niềm thoả mãn cùng cực, còn
hơn phải sống bám trong tiếc nuối.

Trong một tích tắc, hai thầy trò đứng cách một cái bàn, ngọn lửa đèn

chập chờn, bỗng bị một cơn gió lùa mạnh vào, vụt tắt ngấm, chỉ còn lờ mờ
quầng sáng bên ngoài cửa, trong lúc họ không hay không biết, trời đã trở
sáng!

Ra khỏi cửa khoang, bước chân Cốc Chẩn nặng nề, Lục Tiệm vẫn đi

bên cạnh gã, cả hai nín thinh, cùng bước đến đứng kề vai nơi đầu thuyền,
lắng nghe từ bên trên, vọng xuống khúc nhạc du dương, ai oán của một
thuỷ thủ người Ái Nhĩ Lan đang chơi đàn gió, tiếng đàn nghe như khóc như
than, chứa chan tình cảm da diết.

Nhìn mặt biển tối ám đang sáng dần, thở một hơi thở dài, Cốc Chẩn nói:

- Lão đầu tử là ân sư ta, cũng làm ân nhân cứu mạng, không có lão, sẽ

không có Cốc Chẩn này trên đời. Ngay cả tính đến bữa nay, lão là người ta
bội phục nhất thế gian này, phải đối đầu cùng lão, thật khó cho ta quá!

Gã nói đến đấy, buông một tiếng thở dài, nét sầu khổ hiện rõ giữa hàng

mi. Nghĩ đến tình thầy trò của hai người, lòng Lục Tiệm vô cùng cảm khái,
gã hiểu rất rõ, chưa khi nào Cốc Chẩn tỏ vẻ e ngại bất cứ đối thủ nào, giờ tự
miệng gã thốt ra "khó cho ta quá", hiểu là, nếu gã không giốc lòng gắng
sức, sẽ khó thể cắt đứt sợi dây tình cảm còn kết nối hai thầy trò.

Đi tới đi lui mấy buớc, Cốc Chẩn bỗng vung mạnh tay, điệu bộ như

đang hoa trường kiếm chém ra một nhát trầm trọng, gằn giọng:

- Lão đầu tử đắm mê cường quyền, cứng đầu cứng cổ không chịu sửa

đổi, chỉ còn cách lấy sức mạnh chống sức mạnh, đem bạo lực áp chế bạo
lực, mới có thể làm lão hồi tâm nghĩ lại!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.