của ta, vậy mà ta thật vô dụng !" Gã không hay không biết, từ khoé mắt ứa
ra một giọt lệ, chảy xuống gò má, rồi nó rỏ xuống mặt bàn phủ bụi, làm bụi
bậm chỗ đó tan ra, lờ mờ hiện hình dạng nét khắc hoa văn nho nhỏ.
Là người tinh tế, Cốc Chẩn luôn luôn quan sát tỉ mỉ mọi vật, ngay đang
lúc ấy, tâm trí gã vẫn hết sức cơ cảnh khác thường, nét chạm vừa lọt vào
mắt, gã không dằn được, đưa tay phủi sơ bụi bậm, mới phát giác rằng, thứ
nhất, đấy không phải những nét chạm hoa văn trang trí, thứ nhì, cũng chẳng
phải văn tự, mà chính là chạm khắc một phần của bức hải đồ. Trong lòng
khẽ máy động, Cốc Chẩn ra sức dùng ống tay áo phủi sạch bụi, mới thấy
phía đầu bàn có khắc ba chữ "Hải trận đồ", gã chú tâm quan sát, những nét
khắc của bức hải đồ chính là biểu hiện của những gì gã đã từng gặp trong
hải trận, tất cả các mỏm đá ngầm không sót mỏm nào, sáu con khỉ đá cũng
thể hiện rõ ràng, đến cả phương vị của tiểu đảo, liếc sơ qua là hiểu hết.
Quan sát một hồi, Cốc Chẩn thấy vô cùng thất vọng, gã đoán hải đồ này
có lẽ là chỗ ngày xưa cha con. ông cháu Tây Côn Lôn đã dùng để thao diễn
trận pháp, nếu được xem qua trước khi vào trận thì hay biết mấy, bây giờ,
đã qua thoát hải trận rồi, bức vẽ phá trận này xem ra vô dụng. Gã bèn thôi
xem xét, ngồi xổm ngay xuống bên cạnh, nặn óc suy nghĩ "Hiện thời, cả
năm đầu mối, chỉ còn mỗi "Xà Quật", không lẽ muốn nói trên hòn đảo này
còn có một ổ rắn độc nữa ư? Thế nhưng, suốt chặng đường đến thạch lâu
này, gã đã chỉ gặp rặt chim biển, chẳng thấy dấu vết muông thú, hay động
vật bò sát nào. Bốn đầu mối trước dều có quan hệ mật thiết, theo lẽ đó, "Xà
Quật" chẳng thể là ngoại lệ, ắt phải có dính dáng lớn với "Viên Đẩu Vĩ"?
Viên "Đẩu Vĩ"...
"Viên Đẩu Vĩ"? "Viên Đẩu"... Cốc Chẩn ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ,
xoay chuyển ý nghĩ "Thì ra ba chữ đó mang hai ý, thứ nhất chỉ về đuôi khỉ
đá, thứ nhì ám chỉ số khỉ đá phù hợp với bẩy ngôi sao của toà "Bắc Đẩu",
nhưng tới bây giờ, gã mới chỉ đã gặp có sáu con, bẩy ông sao Bắc Đẩu, hãy
còn thiếu mất một, Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc