THƯƠNG HẢI - Trang 349

Chúng nhân quay ra nhìn, thấy chưởng quỹ đang đi lên, nhất thời tránh

hết cả sang hai bên. Tên tiểu nhị đang quỳ trên đất sợ bị trách phạt, càng
khóc to hơn. Lại có người nói:

- Hắn không thể trả tiền thì đưa hắn tới quan phủ.

Viên chưởng quỹ đó người dài mặt vuông, râu ba chòm dài, không giận

mà uy, nghe vậy cười lạnh nói:

- Người này nghèo khổ cùng cực, dù có đem đến quan cũng chẳng lấy

lại được tiền cho ta. Các ngươi trói hắn lại, trước hết nhốt hắn ba ngày, sau
đó bắt hắn làm việc để trả tiền.

Chúng tiểu nhị nghe vậy liền phấn khởi tinh thần, lấy dây thừng trói Lục

Tiệm lại ném vào kho rồi đóng cửa lại. Lục Tiệm ngồi trong kho, không
kìm được cười khổ, trong lòng biết rõ dây thừng này cựa một cái là đứt
đoạn, cửa kho bằng gỗ cũng chỉ một quyền là vỡ tan, nhưng làm như thế thì
không khác gì lão tặc Doanh Vạn Thành, trở thành kẻ vô sỉ vô tín.

Y lại không ngừng nghĩ ngợi, không biết làm cách nào để kiếm ra được

năm trăm hai mươi lượng, có lẽ chung thân phải ở lại tửu lâu này làm tiểu
nhị để trả nợ. Nhưng nghĩ đến Thích Kế Quang, bất giác lại thấy buồn rầu.
Thời gian dần trôi, Lục Tiệm lại dần thấy đói, tính thời gian thì đã quá nửa
đêm, viên chưởng quỹ đó chắc rất tức giận nên không ra lệnh cho tiểu nhị
mang cơm đến. Lục Tiệm ngoài đói còn mệt, lúc trước lại uống một chén
rượu nên dần dần thiếp đi. Ngủ được một lúc đột nhiên có tiếng động vang
lên, Lục Tiệm giật mình tỉnh lại, hướng theo phía âm thanh đột nhiên thấy
một điểm hỏa quang từ bức tường phía trái hắt ra, kế đó ánh lửa rực sáng
rồi bức tường dịch chuyển, lộ ra một thông đạo mờ tối.

Trong kho có ám môn, Lục Tiệm kinh ngạc vô bì, không kìm được đứng

bật dậy, lại thấy một người tay cầm đèn từ ám môn đi ra, nhìn thấy diện
mạo người này hắn thất thanh nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.