THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 100

biệt. Nhưng trước khi chia tay, xin nói thật với anh, chúng tôi đói rét lắm,
anh cố xoay cho chúng tôi một ít quần áo, thuốc đánh răng và kiếm cái gì
để anh em “mổ” cho đỡ lòng một tí”.
Thức dậy khi mờ sáng Q. nằm suy nghĩ, chửi thề một hồi lâu rồi ra phố
mua bánh mì chả lụa về bầy đầy một mâm, đặt trên một cái ghế giữa sân.
Vì lúc ấy những người hàng mã chưa về, anh lục tủ lấy hết quần áo cũ, dây
lưng, sơ mi, cavát, thuốc đánh răng thật, chồng lên một đống trên cái chiếu
trải dưới đất rồi châm nến, đốt nhang, lẩm nhẩm khấn các oan hồn phá
phách anh từ nửa tháng nay “nếu có linh thiêng thì về thụ hưởng”. Đoạn,
anh đổ một chai dầu lửa vào tất cả, bật một que diêm đốt hết, trong lòng
bán tín bán nghi, không biết làm như thế thì có ích lợi gì không, mà những
oan hồn kia làm sao hưởng được những đồ vật cháy ra than đó.
Nhưng Q. ngạc nhiên không thể tả được, mà còn ngạc nhiên mãi đến tận
bây giờ, vì kể từ đêm hôm đó trở đi, anh không thấy những cái bóng trọc
đầu, đen trùi trũi đẩy cửa vào nhà anh, chạy thình thịch trên thang gác để
rung chuyển giường anh, ném đá vào đèn, và đâm đầu vào tường vách để
bắn tung ra như quá bóng, như trước nữa.
Đêm buồn không ngủ mà chong một ngọn đèn con lên, nhớ lại những
chuyện “liêu trai” như thế, mình dù sống ở miền Nam người đông như kiến
cũng thấy ớn lạnh nơi xương sống và muốn bắt chước người xưa bán cả áo
cừu đi để mua rượu uống cho đỡ sợ và luôn thể tiêu cái sầu thiên vạn cổ.

Nước khe cơm vắt gian nan,

Dãi dầu nghìn dặm lầm than một đời

Buổi chiến trận mạng người như rác,

Phận đã đành, đạn lạc tên rơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.