THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 142

Tiếc không biết bao nhiêu những đêm lạnh nằm chung một chăn đơn với vợ
ăn hạt dẻ, nói đôi ba câu chuyện buồn vui thế sự; tiếc những buổi chiều
mưa rươi hai đứa dắt nhau đi trên những con đường vắng ẩm ướt có hoa
sấu rụng thơm lên trong không khí một mùi hương dìu dịu, man mát lại
chua chát; tiếc những ngày tản cư cùng đứng trên con đê sông Máng với
con trai nhìn về phía có đèn sáng ở đô thành ngâm bài thơ đi đầy.
Nằm ở đây bây giờ, người chồng bỗng nhiên thấy tủi thân vì cảm thấy chìa
khoá để mở cái tháp vàng đã mất rồi, ngày vui không hy vọng còn trở lại,
cũng như người tỳ bà nữ bến Tầm Dương không còn hy vọng được thấy
những ngày ở Hà Mô có không biết bao nhiêu chàng trẻ đem the thắm để
mua lất tiếng đàn huyền diệu.
Thì ra cái thân mình ở đây cũng chẳng hơn gì người tỳ bà nữ lúc về già, lấy
người lái buôn chè, một đêm ngồi thuyền gảy mấy thiên ai oán cho Bạch
Cư Dị nghe lúc tiễn bạn ở sông Bồn, vào khi ông bị biếm ra làm chức Tư
mã ở quận Cửu Giang hẻo lánh:

Từ xa kinh khuyết bấy lâu,

Tầm Dương đất chính gối sầu hôm mai,

Chốn cùng tịch lấy ai vui thích,

Tai chẳng nghe đờn địch cả năm;

Sông Bồn gần chốn cát lầm,

Lau già trúc võ nảy mầm quanh hiên,

Tiếng chi đó nghe liền sớm tối,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.