THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 143

Cuốc kêu sầu vượn nói nỉ non,

Hoa xuân nở, nguyệt thu tròn

Lần lần tay chuốc chén son riêng ngừng,

Há chẳng có ca rừng địch nội,

Giọng líu lô buồn nỗi khó nghe

Tiếng tỳ bỗng lắng canh khuya,

Dường như tiên nhạc gần kề bên tai…

Nghe thấy tiếng đàn của người tỳ bà nữ, khắp tiệc hoa đều tuôn nước lệ rơi,
nhưng đến lúc chiếu cuốn rượu tàn, trở lại chỉ còn chiếc thuyền trăng giãi
nước trôi, người tỳ bà nữ nằm một mình, nghĩ một mình lại chỉ còn biết vui
với cảnh, với người trong mộng, ấy vậy mà ngay ở trong mộng cũng buồn,
tỉnh dậy mà vẫn còn thấy nước mắt đầm đìa mặt gối.
Người chồng bây giờ ở đây cũng ôm đàn đi gảy thuê cho thiên hạ giải sầu,
nhưng đêm khuya về nằm một mình ở căn nhà gầy, y không khóc như
người tỳ bà nữ, nhưng nâng chén rượu lên uống một mình, ngâm khẽ mấy
câu thơ cũ:

Hơi may heo hắt từ tây,

Giang Nam phong vị độ rầy ra sao?

Năn nỉ với hai sao bến Hán,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.