THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 92

Có ai thức vào những lúc này có cảm thấy gì không, chớ tôi thú thực có
nhiều lần đã ớn lạnh nơi xương sống vì tưởng như trông thấy những cô hồn
rách rưới tang thương kéo từng đoàn đi lờ lững trong không khí âm u
sương khói.
Bao nhiêu truyện “Liêu trai chí dị”, “Truyền kỳ mạn lục” đọc từ ngày đi
học lần lượt xâm chiếm đầu óc tôi lộn xộn, lờ mờ, nhưng có lúc hiện ra rõ
rệt như những tia sáng yêu ma loé ra trong một thế giới hỗn mang có những
hồ ly hoá trang thành đàn bà xoã tóc, những bộ xưng trắng chui từ trong
lòng núi ra đi lọc cọc, chạm vào nhau kêu cóc ca cóc cách, và những người
không đầu từ những mảnh giẻ ở dưới đất bay ra thành hàng vạn đốm lửa rồi
tụ lại thành ra không biết bao nhiêu ngọn tháp bay lơ lửng trên lưng chừng
trời.
Tất cả những cái đó là người hay ma? Là u hồn không được siêu thoát hay
chỉ là ảo tưởng do người không phản khoa học tưởng tượng ra vì bị ám ảnh,
vì hỏng óc?
Thôi, chẳng tội gì mà nghĩ ngợi vẩn vơ về vấn đề có ma hay là không có
ma, chết là hết hay linh hồn còn tồn tại, những cô hồn không được cúng
kiến đi lang thang trong cõi hư vô là thật hay chỉ là chuyện đặt để không
đây để lấy làm điều răn người sống! Chỉ biết rằng mắt mình trông thấy thật
như thế thì cứ nói toẹt ra, chẳng sợ ai cười là hủ hoá, là “rừng”, là “chậm
tiến”.
Thế nhưng mà tại sao những cô hồn rách rưới tang thường kéo từng đoàn đi
lơ lửng trong không khí sùi sụt mưa dầm, lạnh toát hơi may, cứ diễu đi diễn
lại mãi không thôi thế này? Họ đi đâu mà kéo đi bất tận thế này? Họ có bao
giờ nghỉ ngơi không, hay là cứ phải đi như thế mãi, như thế mãi? Mà họ là
ai vậy mà trông vừa gớm ghê, vừa ai oán,nửa như thực mà nửa như hư thế
này?
Quả là đến lúc viết tời đây tôi cũng không hiểu tại sao lại nhớ đến một
chương trong thiên phóng sự “Về Bắc Việt” của Madeleine Riffaud “ viết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.