THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI - Trang 91

Thương thay thập loại chúng sinh

Hồn đơn phách chiếc linh đinh quê người.

Hưng lửa đã không nơi nương tựa,

Hồn mồ côi lần lữa bấy niên…

Những hồn mồ côi ấy siêu thoát làm sao cho được, đành là cứ phải vất
vưởng ở ngang bờ dọc, bụi, lang thang ở quán nọ cầu này, nay hiện lên ở
đầy chợ cuối sông, mai lại lập loè ở chân mây ngọn suối.

Khi sầm sầm mưa gào, gió thét,

Khí âm huyền mờ mịt trước sau;

Ngàn cây nội cỏ rầu rầu,

Nào đâu điếu tế, nào đâu chưng thường.

Những cô hồn vô định, côi cút ấy đành là chỉ còn biết trông vào những
người có đôi chút từ tâm, ngày rằm mồng một thì bỏ cho bát cháo nắm xôi,
hay đốt con thoi vàng manh áo để rồi

Nghe gà gáy kiếm đường lánh ẩn,

Lặn mặt trời lẩn thẩn tìm ra.

Tháng bảy mưa ngâu, thắp ngọn đèn con lên mà niệm một mình bài “Văn
tế thập loại chúng sinh”, quái thật, sao mình cố giữ cho lòng bình tĩnh mà
như có sóng gió nổi lên ở trong tim?
Nửa đêm về sáng, trời bắt đầu lành lạnh. Gớm ghiếc cho cái mưa quái quỷ
gì cứ kéo lê thê ra mãi không có một lúc nào ngớt hột. Ngoài kia, trời tối
mù mù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.