Trang 6
cũng đong đưa theo gió. Sau này, tôi đặc biệt yêu thích nhạc phẩm
Đường xưa lối cũ của Hoàng Thi Thơ chính vì hình ảnh trong ca khúc
này bao giờ cũng khiến tôi bồi hồi nhớ lại ngõ trúc nên thơ dẫn vào làng
Trà Long hiền hòa:Đường xưa lối cũ, có bóng tre, bóng tre che thôn
nghèo/ Đường xưa lối cũ, có ánh trăng, ánh trăng soi đường đi...
Tôi yêu Trà Long đến mức khi trở thành nhà văn tôi đã dùng cái tên này
đặt tên cho một trong những nhân vật nữ mà tôi yêu nhất trong các tác
phẩm của mình: Trà Long, cô bé trong sáng, hồn hậu trong truyện dài
Mắt biếc.
5. Năm tôi tám tuổi, gia đình tôi rời làng Đo Đo xuống Cẩm Lũ, chỉ cách
Trà Long dăm cây số. Nhưng chẳng bao lâu gia đình tôi dọn ra thị trấn
Hà Lam, một thời gian sau lại dời vô thành phố Tam Kỳ. Rồi tôi ra Đà
Nẵng học lớp mười hai, vào Sài Gòn học đại học. Thời gian càng trôi
qua, tôi càng lớn lên, càng cách xa Trà Long tuổi nhỏ.
Sau năm 1975 cả nước khó khăn, tôi đi thanh niên xung phong đào kênh
cuốc đất ở Củ Chi, gia đình tôi đi kinh tế mới Lâm Đồng, làng Trà Long
trở thành tít tắp. Ngăn cách tôi và Trà Long trong thời kỳ đó không chỉ
là không gian, thời gian mà cả những dâu bể đời người.
Mãi về sau này, khi cuộc sống đã bớt vất vả, tôi mới có dịp về thăm lại
Trà Long để bùi ngùi chứng kiến mái tóc bạc trắng của dượng tôi và vô
số vết nhăn được thời gian và bao nỗi lo toan chạm trổ trên mặt dì tôi.
Các anh chị tôi người đi Đắc Lắc, kẻ vô Cà Mau, lưu lạc chân trời góc bể.
Hôm đó tôi ra sau vườn, ngồi một mình trên thềm giếng đá năm xưa,
nhìn hoa khế tím rụng ngập ngừng trên tóc, bắt gặp mình rưng rưng
buồn.
6. Tôi viết truyện cho trẻ em, thực ra cũng là cách để tôi đi tìm lại tuổi
thơ - cái tuổi thơ xa xăm mà mỗi lần nhớ tới tôi vừa cảm thấy êm đềm
lại vừa nhận ra mình thổn thức, biết rằng món quà tuyệt vời đó một khi
thời gian đã đánh cắp sẽ không bao giờ trả lại cho ai.
Ngày mai, khi cháu đến tìm chú, hẳn lúc ấy mặt trời đã lên và những
cánh phượng cuối cùng của mùa hè đang bắt đầu ứa máu. Nhưng Trà
Long yêu thương của chú, chú vẫn tin rằng, dù sao lúc ấy cháu cũng sẽ
không khóc, cháu sẽ không khóc, có phải thế không?, khi tôi viết những
dòng cuối cùng trên trang cuối cùng của truyện dài Mắt biếc, thực lòng