THƯƠNG TÂM TIỂU TIỄN - Trang 317

Vương Tiểu Thạch giống như người vừa tỉnh mộng, nói:

- Nói cũng phải, ta không thể mặc kệ tiểu muội muội này, nhưng ta

cũng không muốn bị người khác uy hiếp làm việc… Ngươi nói xem, nên
làm thế nào cho phải đây?

Hắn lại xoay đầu nhìn mọi người trên lầu, dưới lầu và bên ngoài:

- Ngươi nói xem? Các ngươi nói xem?

- Như vậy thì tốt.

Tôn Ngư đưa ra một “phương pháp”:

- Vương tam hiệp không chịu để cho chúng tôi dễ dàng làm việc,

chúng tôi cũng không dám làm càn. Nói như vậy, Ôn cô nương đánh phải
tạm thời theo chúng tôi trở về, chịu ủy khuất mấy ngày, chờ Vương tam
hiệp suy nghĩ kỹ càng lại tới đón cô ấy về, chẳng phải được rồi sao.

- Không được, không được!

Ôn Nhu kêu lên:

- Tiểu Thạch Đầu, ngươi đi chết đi! Ngươi không chịu cứu ta, ngươi

có phải là người hay không!

Sau đó nàng lại hăm dọa Tôn Ngư:

- Ngươi dám bắt ta hả? Ngươi dám đưa ta về à? Vậy thì tốt, ta và tên

Bạch lâu chủ rau cải trắng, chó không bay của các ngươi là bạn chí cốt, hắn
thấy các ngươi đối xử với ta như vậy, sẽ giết cho cái đám trứng gà thối các
ngươi tối tăm mặt mày…

Sau đó nàng nghiến răng nhếch mép đe dọa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.