- Tể tướng và hoàng đế đều phải chịu khổ dưới tay chúng ta. Hai nắm
tay này của chúng ta đã từng đánh kẻ ác nhất thiên hạ, cũng đã cứu người
tốt nhất, chúng ta sống không uổng phí, cũng xem như sống được thoải
mái.
- Đúng, thật giống như một câu nói.
- Nói gì?
- Chết cũng không hối tiếc.
- Đúng, chỉ cần sống có thể vui vẻ, chết sẽ không hối tiếc.
- Nếu như vậy.
Phương Hận Thiếu cười cười:
- Không bằng chúng ta tìm chết đi!
Đường Bảo Ngưu ngẩn ra, sờ sờ chiếc đầu lớn của hắn, cười thảm nói:
- Chết sao?
Hắn luôn luôn cho rằng, so với tên thư sinh Phương Hận Thiếu ốm
yếu này, mình càng cao lớn, hùng tráng, ngoan cường, dũng cảm, coi
thường cái chết hơn. Chuyện này đúng ra là bổn phận của hắn, không ngờ
hôm nay Phương Hận Thiếu lại là người đề xuất trước.
Hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, cũng có phần “mất thể diện”.
- Ngươi cảm thấy tình hình của chúng ta hiện giờ thế nào?
- Bị người ta bắt, giống như hai con heo đợi làm thịt… chỉ là da của
ngươi mỏng một chút, thịt của ta dày một chút.