THỦY HỬ - Trang 1126

Quân mã Tống Giang thấy vậy, liền rẽ ra hai bên, cho Hạng Sung, Lý Cổn xông
vào. Khi đó tên đạn bên trận Tống Giang bắn ra như mưa, Hạng Sung, Lý Cổn chỉ
dẫn được bốn năm mươi tên đao phủ đi vào, còn thì phải chạy về bản trận.
Tống Giang thấy hai người đã vào gần đến giữa trận, liền sai Trần Đạt phất cờ Thất
Tinh ra hiệu, cho quân sĩ biến thành thế trận Trường Xà, Hạng Sung, Lý Cổn ở giữa
trận, xông bên đông đột bên tây, quanh bên tả vòng bên hữu, không sao tìm được lối
mà đi, Chu Vũ đứng trên gò cao cầm cờ ra hiệu, hễ hai người chạy về bên nào thì
quay ngọn cờ mà trỏ về bên ấy.
Đương khi đó, Công Tôn Thắng cũng đứng trên gò cao trông thấy như vậy, liền rút
thanh kiếm Tùng Văn Cổ Địch ra tay rồi miệng đọc thần chú mà quát lên một tiếng
"Mau!" Đoạn rồi thế trận cuồng phong kia, cứ theo chân Hạng Sung, Lý Cổn mà
cuốn hoài không dứt.
Hạng Sung, Lý Cổn ở trong vòng trận, chỉ thấy trời mờ đất tối, gió thổi ào ào, bốn
mặt mênh mông toàn thị hắc khí, quân mã không thấy chút gì nữa mà những tay đao
phủ cũng không thấy đâu hết thảy, hai người thấy vậy, trong lòng sợ hãi kinh hoàng,
hết sức tìm đường tháo chạy mà không sao tìm được.
Đương khi xung đột kinh hoàng, bỗng thấy nổ một tiếng sấm rất to rồi hai người
đều bắn vào trong hố, không sao dậy được. Đoạn rồi có người đưa thừng móc ra trói
Hạng Sung, Lý Cổn lại để đem nộp Tống Giang.
Tống Giang đứng trên gò cao, cầm roi ra lệnh cho tam quân kéo tràn sang để đánh.
Phàn Thụy thấy vậy, bèn kéo quân thua chạy về núi, ba phần quân mã, thiệt mất đến
quá nửa phần. Tống Giang thu quân cùng các Đầu Lĩnh trở về trướng.
Bấy giờ quân lính giải Hạng Sung, Lý Cổn về đến dưới trướng. Tống Giang trông
thấy vội cởi trói cho hai người rồi nâng chén rượu mà nói rằng:
- Hai vị tráng sĩ tha lỗi cho tôi, trong khi chiến trận tất phải như thế mới được. Tôi
là Tống Giang được nghe tiếng ba ngài đã lâu cũng toan mời về sơn trại để cùng
nhau tụ nghĩa, song chưa có dịp nào mà nói ra cho tiện. Nay nhân được gặp nhau
đây, nếu các ngài có lòng hạ cố mà cùng nhau về chốn Lương Sơn thì thực là vô
cùng hân hạnh cho chúng tôi.
Hai người kia nghe nói liền lạy rạp xuống đất mà rằng:
- Chúng tôi nghe tiếng Cập Thời Vũ đã lâu, ngờ đâu ngài quả có lòng đại nghĩa như
vậy. Anh em chúng tôi thực cưỡng với trời, nay bị bắt đến đây là dẫu chết cũng
chưa đáng tội. Nay ngài lại rộng lòng tha thứ đi cho chúng tôi sẽ xin hết sức hết
lòng để mà báo đáp. Bây giờ một mình Phàn Thụy không có chúng tôi cũng không
làm gì được, song nếu các ngài rộng phép cho chúng tôi cho một người trở về thì tôi
xin rủ Phàn Thụy đến đây lập tức, để đầu hàng dưới trướng chẳng hay các ngài nghĩ
sao?
Tống Giang nói rằng:
- Các ngài bất tất phải lưu lại nơi đây, xin cứ về cả cho chúng tôi xin sẵn lòng đợi
đây để đón tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.