THỦY HỬ - Trang 1127

Hai người đều lạy tạ mà rằng:
- Ngài thực là bậc Đại Trượng Phu hiếm có, nếu Phàn Thụy không đầu hàng thì
chúng tôi xin bắt về dâng dưới trướng.
Tống Giang nghe nói cả mừng, mời vào Trung quân thiết đãi cơm rượu; rồi sai lấy
quần áo mới cho hai người mặc, chọn hai cỗ ngựa tốt cho hai người cưỡi và sai tiểu
lâu la lấy gươm bài ra, trả lại cho hai người về núi, hai người ra đi đều lấy làm
khâm phục Tống Giang mà ngợi khen không dứt miệng.
Khi về tới núi Mang Đãng, Phàn Thụy trông thấy lấy làm cả kinh liền hỏi đầu đuôi
ra sao? Hạng Sung, Lý Cổn bảo với Phàn Thụy rằng:
- Anh em chúng ta là trái với trời, thực chưa hết tội.
Phàn Thụy ngạc nhiên hỏi rằng:
- Sao anh em lại nói như vậy?
Hai người liền đem nghĩa khí của Tống Giang mà nói cho Phàn Thụy nghe, Phàn
Thụy nói rằng:
- Tống Công Minh đã có lòng đại nghĩa như vậy, chúng ta không nên trái cưỡng với
Trời, Sáng mai ta nên lập tức đầu hàng mới phải.
Hai người nói:
- Chúng tôi trở về đây cũng vì việc đó mà thôi. Nay đã đồng tâm như vậy thì xin thu
xếp mau đi.
Nói đoạn cùng nhau thu thập hết cả sơn trại rồi sáng hôm sau cùng nhau kéo đến bái
yết Tống Giang. Khi tới nơi ba người lạy rạp xuống đất. Tống Giang liền đỡ dậy,
mời vào cùng nói chuyện.
Ba người thấy Tống Giang ra lòng thân mật, không chút gì ra vẻ hiềm nghi thì cùng
nhau vui vẻ bội phần và đem hết chuyện bình sinh mà thuật lại cho mọi người cùng
biết và mới các vị Đầu Lĩnh lên chơi núi Mang Đãng để giết ngựa mổ trâu thiết đãi,
cùng là khao thưởng tam quân. Khi yến ẩm xong Phàn Thụy bái Công Tôn Thắng
làm thầy, Tống Giang liền lập Công Tôn Thắng làm giáo chủ, để truyền Ngũ Lôi
Thiên Tâm Chính Pháp cho Phàn Thụy. Phàn Thụy lấy làm cảm tạ vui mừng vô
hạn.
Cách mấy hôm sau bọn Phàn Thụy thu nhặt lừa ngựa tiền nong, đốt bỏ sơn trại rồi
theo Tống Giang về cả Lương Sơn. Khi về gần tới Lương Sơn đang sắp sẳn quân
mã qua đò về núi thì bỗng thấy một hảo hán đến trước mặt Tống Giang cúi rạp
xuống đất lạy rằng.
Tống Giang thấy vậy liền xuống ngựa đỡ dậy mà hỏi rằng:
- Túc hạ là ai? ở đâu tới đây? Chúng tôi không được biết. Người kia nói rằng:
- Chúng tôi họ Đoàn tên Cảnh Trụ, người ta thấy tóc đỏ râu vàng, nên người ta
thường gọi là Kim Mao Khuyển. Nguyên tôi quán ở Trác Châu, bình sinh kiếm ăn
bằng nghề trộm ngựa ở mạng Bắc, tới mùa xuân năm nay qua núi Sơn Can lấy được
con ngựa rất quý toàn trắng như tuyết, suốt mịn không có một cái lông nào khác
sắc; Từ đầu chí cuối vừa dài được một trượng, từ lưng tới móng cao tám thước hơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.