THỦY HỬ - Trang 1195

rằng:
- Ngài định mời ai, hay định xơi rượu một mình?
Thạch Tú trợn mắt lên mà nói rằng:
- Rượu cho nhiều thịt, cho lớn đem lên đây hỏi cái gì?
Tửu bảo sợ mất vía vội quay ra lấy hai cân rượu, một mâm thịt bò lớn rồi bưng lên
Thạch Tú ăn một hồi no say đâu đấy rồi ngồi đó để đợi. Được một lát thì thấy dưới
phố ào ào cả lên chàng liền chạy ra chỗ cửa sổ để nom thì thấy phố xá nhà nào cũng
đóng cửa kín mít cả, tửu bảo chạy lên nói với Thạch Tú rằng:
- Ngài say rồi hay sao? Ở đây hôm nay có việc quan cấm cả các hàng xin ngài trả
tiền rồi đi chỗ khác cho.
Thạch Tú trừng mắt lên quát rằng:
- Cái quái! Tao sợ gì! Muốn sống bước ngay đi ông đánh cho một mẻ bây giờ.
Tên tửu bảo nín thít đi thẳng xuống lầu không dám nhìn lại nữa. Hồi lâu bỗng thấy
chiêng trống vang lừng thừ đằng xa đi đến Thạch Tú nom ra cửa sổ thấy trên con
đường chữ thập ngay trước cửa lầu vây bọc lấy một khu pháp trường rồi thấy mười
mấy đôi tay đao dong Lư Tuấn Nghĩa bắt quỳ ở đó. Thiết Tý Phụ Xái Phúc cầm
thanh pháp đao Nhất Chỉ Xoa Xái Khánh nâng đầu gông lên bảo với Lư Tuấn Nghĩa
rằng:
- Lư Viên Ngoại ơi! Chắc ông khôn ngoan ông cũng biết việc này không phải là anh
em chúng tôi không cứu được ông, song thực là số phận ông xui ra như thế. Vậy
chúng tôi đã đặt vị thứ của ông vào trong miếu Ngũ khánh kia rồi xin hồn ông về đó
mà hưởng thụ.
Nói đoạn thấy có tiếng xướng lên rằng:
- Đúng giờ Ngọ ba khắc rồi.
Đoạn rồi Xái Khánh tháo gông ở cổ Lư Tuấn Nghĩa ra và Xái Phúc cầm pháp đao ra
tay cẩn thận, bấy giờ Trương Khổng Mục cầm văn án đọc to lên cho mọi người
nghe rồi treo biển lên để hành hình. Thạch Tú ngồi trên gác thấy tuyên án xong liền
rút dao ra thét gầm lên một tiếng rằng:
- Bọn hảo hán Lương Sơn Bạc đây.
Xái Phúc, Xái Khánh nghe tiếng kinh sợ rụng rời vất bỏ Lư Viên Ngoại đấy mà tháo
thân chạy trước, Thạch Tú ở trên gác nhảy xuống giơ đao chém vung chết mười
mấy người rồi hai tay ôm lấy Lư Tuấn Nghĩa mà chạy thẳng về phía Nam. Khi đó
Thạch Tú dắt Lư Tuấn Nghĩa ùa chạy bất đồ luống cuống không thuộc đường lối
trong thành Bắc Kinh còn Lư Viên Ngoại cũng mê mẩn tâm thần cũng không nhấc
chân đi được, hai người lẩn quẩn quanh co không biết lối nào mà ra khỏi thành cho
thoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.