THỦY HỬ - Trang 1241

sau còn đem trung nghĩa nghĩ lầm thì há phải Nại Am viết truyện làm chi quân tử ở
kinh Xuân Thu, để cho đời sau điên đảo nói càn làm ra bụng tiểu nhân không biết
sợ gì vậy thay; Với kẻ có trách nhiệm đến nhân tâm thế đạo, mọi chuyện thị phi, há
chẳng xét đến hay sao?
Tống Giang đã phản, từ khi tha cho Tiều Cái, Tiều Cái trốn mà cái độc của Tống
Giang nảy ra; Khi Tiều Cái chết, cái độc của Tống Giang đã thành, đến đây mới tả
Tống Giang sinh nhọt độc ở hậu bối, ý rõ ra phản trạng của Tống Giang đây, lúc
này mới phát, nhưng thực chí Tống Giang muốn phản đâu mới ngày nay, xem lời
trong mơ Tiều cái, với lời Tống Giang bảo trốn thấy một chữ không sai, tác giả
chẳng phí một lời mà bút pháp đã nghiêm đến thế?
Đánh thành Đại Danh, mấy lần bỏ đi đánh lại, khéo thay biến pháp của nhà văn.
Trước kia đánh Chúc Gia Trang, hai ba lần, sau khi khổ chiến, chợt đâu một biến,
biến ra một đoạn văn tả Giải Trân, Giải Bảo rất là kỳ ảo; Đến đây đánh thành Đại
Danh, một hai lần sau khi khổ chiến, chợt đâu đột biến ra một đoạn văn tự Trương
Vượng, Tôn Ngũ, lại rất là kỳ ảo.
Tả Trương Thuận đi mời An Đạo Toàn, chợt đâu một đoạn văn tả tình sự Tiết Giang
Quỷ Trương Vượng ngang qua, lạ thay trung gian lại còn thêm vào một đoạn văn tả
sự tình hậu sinh gầy gò Tôn Ngũ, thấy lòng văn như dòng sông xoay lộn, khiến
thông thân khẳng định nổi ra. Số vàng của Lương Sơn Bạc, đem đón An Đạo Toàn,
chợt lọt vào tay Tiết Giang Quỷ, một lần đáng hãi; Nửa đêm cướp vàng, nửa đêm
chơi gái mà kẻ mất vàng với kẻ cướp vàng, lại gặp một nhà, hai lần đáng hãi; Từ
mời Thái Y đã hết vàng, Thái Y tới mà vàng lại thấy, thuyền của Tiết Giang là chốn
gửi vàng, ba lần đáng hãi; Trên lòng sông gây oán, lại trên lòng sông trả oán, dù
một lần gặp ở phòng Lý Xảo Nô, hai lần gặp ở nhà Vương Đình Lục mà chưa kịp
trả thù, bốn lần đáng hãi; Bản đao còn đó, vết máu chưa khô mà đầu oan gót nợ,
nhanh như giở bàn tay, một ngày trước bị giây thừng trói, lại một ngày nay bị trói
giây thừng, chẳng khác chút nào, năm điều đáng hãi; Tôn Ngũ cầm chèo, Tôn Ngũ
mở dây thuyền, Tôn Ngũ chở đi, đến khi xong việc, Tôn Ngũ bị ăn dao, Tôn Ngũ
xuống nước, chẳng hay Tôn Ngũ vì ai nhọc mệt nửa ngày; sáu lần đáng hãi; Tôn
Ngũ trước giờ ác tâm, Tôn Ngũ chết trước, Trương Vượng dẫu làm sao cũng không
thể thoát, chẳng hay dưới đáy nước gặp nhau, sẽ khóc hay cười? Bảy lần đáng hãi;
Chỉ trong một chiếc thuyền, chợt đâu có hai người Trương Vượng, Tôn Ngũ, chợt
đâu lại ba người Trương Thuận, Tôn Ngũ, Trương Vượng, lại chợt đâu còn có một
người Trương Vượng. Rồi lại chợt đâu ra bốn người Trương Thuận, An Đạo Toàn,
Vương Đình Lục, Trương Vượng, chợt đâu còn có ba người, mất Trương Vượng rồi
sau chợt đâu chỉ một người Vương Đình Lục mà thôi, thế rồi không còn ai nữa. Vi
Ứng Vật có câu rằng: Bến đò không khách chiếc thuyền bơ vơ. riêng chiếc đò kia
cũng bỗng đâu hay giở, đó tám lần đáng hãi vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.