THỦY HỬ - Trang 174

bàn chân, liền rên rỉ mà kêu rằng:
- Như thế thì sống sao được?
Tiết Bá làm bộ nói rằng:
- Xưa nay người có tội phải hầu công sai chứ, công sai phải hầu người có tội bao
giờ? Bây giờ người ta đã có lòng tốt rửa chân cho tử tế, lại còn ỏe họe nước nóng
nước lạnh, thực là làm phúc phải tội là thế.
Nói đoạn lại lẩm nhẩm mắng nhiếc suốt đêm, Lâm Xung không dám mở miệng nói
câu gì cả. Sáng hôm sau Tiết Bá dậy sớm giục nhà hàng làm cơm ăn, Lâm Xung thì
đau đớn nằm vật ra đấy mà không ăn được, khi hai người ăn cơm xong, thấy Lâm
Xung không đi được thì Đổng Siêu đưa cho một đôi giầy đay để đi, Lâm Xung bất
đắc dĩ phải xỏ chân vào giầy rồi tính tiền trả tiền hàng mà theo hai người lên đường.
Bấy giờ vào khoảng trống canh năm, Lâm Xung mới đi được chừng vài ba dặm
đường thì hai bên chân đi đôi giầy mới sát vào toạc hẳn cả ra rồi máu chảy đầm đìa,
đành chỉ kêu gọi ầm ĩ mà không sao đi được nữa.
Tiết Bá quay lại mắng rằng:
- Có đi thì đi mau mà không thì gậy đánh vào đít bây giờ đấy.
Lâm Xung kêu vang rằng:
- Khốn nạn! Tôi dám lười đâu! Vì hai chân đau quá, không sao đi được nữa, xin các
ông xét cho.
Đổng Siêu nói:
- Nếu vậy để tôi dắt cho mà đi.
Nói xong đến dắt Lâm Xung đi, khi đi được độ 4, 5 dặm đường thì xem chừng Lâm
Xung lại mỏi mệt quá, không sao mà bước đi được nữa. Bấy giờ trông đằng trước
đằng sau đã có mấy khu rừng lớn cây cối um tùm, khói mây mờ mịt, tục gọi tên là
Dã Trư Lâm là một nơi rất hiểm ác quạnh hiu, xưa nay những kẻ vô lương, thường
đút tiền cho đám khâm sai để kết liễu tính mệnh biết bao tay hảo hán ở đó. Khi ấy
hai tên công sai cố dìu dắt cho Lâm Xung đi đến khu rừng ấy rồi Đổng Siêu thở dài
mà nói rằng:
- Đi suốt cả ngày không được mươi dặm đường thì bao giờ cho đến Thương Châu?
Tiết Bá nói:
- Tôi cũng mệt lắm không sao đi được nữa, hãy ngồi đây nghỉ một lát vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.