nhanh việc mới nổi.
Lại như Sai Bát nói ra mấy lời lật mặt, sau tiếp tả luôn Sai Bát mấy lời vui vẻ biết
người, văn tự so lên, trở nên hài hước, đó là ba lan của văn chương, cần ở sự xảy
ra gần mới hay, nếu xảy ra xa nhau, không lấy gì làm thú! Nếu như bỗng dưng thấy
thiền trượng xảy đến rồi sau thiền trượng ra đi, ba lan chỉ ở một thiên đầu với cuối;
Lâm Xung khi đến, Sài Tiến đi săn, Lâm Xung ra đi, Sài Tiến trở về, chỉ trong một
truyện từ đầu tới cuối. Đó lại là một điều nhận ra như thế.
Những chuyện như thế, đều như máy mài, non sông, cỏ hoa, cầm thú kia biến ảo
khôn lường, truyện Thủy Hử phép văn như vậy, nên xét cho ra. Trong một hồi này,
ngoài chính văn ra, tả đến bàng văn, xem chuyện đút của, mấy lần chí ý; như Lục
Ngu Hầu lót cho công sai 10 lạng bạc còn hứa khi xong việc thì thêm 10 lạng nữa,
1 lần đáng ngán; Ôi! Lục Ngu Hầu là người thế nào mà lót 10 lạng bạc mà 10 lạng
bạc có đáng kể đâu mà cần có một người tới đút, khiến Lỗ Trí Thâm biết mà cứu tới
nơi, công sai không làm gì nổi, 2 lần đáng ngán: Ôi 10 lạng bạc, toan tính với nhau
mà tính mạng Lâm Xung chẳng kể rồi hai người bàn bạc đánh trả lại 10 lạng bạc
cho xong, 3 lần đáng ngán; Bốn người ở trong hàng mà hai người tính vụng ngoài
10 lạng bạc, không có việc gì hơn hỏi thăm Sài Tiến đi vắng, trang khách cũng
không nói săn đón, lại rằng: Các ông chẳng may, nếu Sài Quân ở nhà thì phải có
cơm rượu tiền nong đối đãi, 4 lần đáng ngán; Rượu thịt tiền nong, đối với tiểu nhân
mới nên nói rủi may mà Hồng Giáo Đầu khinh miệt Võ Sư cũng rằng đến gạt rượu
cơm tiền nong, 5 lần đáng ngán; Ôi tiểu nhân khinh miệt quân tử chẳng phải vật
chất mà thôi, Võ Sư muốn tháo gông, Sài Tiến lót 10 lạng bạc, công sai cũng bằng
lòng, 6 lần đáng ngán; Bạc kia để sẵn, phép luật triều đình cũng đến nể nang mà
Hồng Giáo Đầu thua cuộc, đoạn Đại Quan Nhân đem 25 lạng bạc khiến nên, 7 lần
đáng ngán; Của sẵn để đấy, thân phận danh dự không tiếc, Sài Tiến nêu ra, do 25
lạng bạc, 8 lần đáng ngán; Dẫu rằng thánh hiền hào kiệt, có tâm sự quang minh
cũng phải do đấy kính yêu, nếu bằng không thì rất là nhạt nhẽo, hai công sai cũng
vì 5 lạng bạc, cho nên ra khỏi, Lâm Võ Sư tạ ơn, hai công sai cũng tạ ơn, 9 lần
đáng ngán; Có của ấy thì thù ghét cũng thân, thú vật cũng mến, hết sức ra ngoài
thân phận, Sai Bát tranh lấy, đã tranh của Quản Doanh 5 lạng bạc, thế mà khi chửa
đưa thì ra mặt chửi mắng khi đã đưa tiền thì giở mặt khen lao, 10 lần đáng ngán;
Ngần xưa tin nhau, không đổi lòng ngay, Võ Sư lót 10 lạng bạc cho Quản Doanh,
Sai Bát ngắt 5 lạng, chỉ đưa 5 lạng, 11 lần đáng ngán; Có của thì cái gì mà chẳng
trọn vẹn, không có của còn ai giúp sức, bọn tù được Lâm Xung giúp đỡ, 12 lần
đáng ngán, chỉ vì có của cho người mà cảm Lâm Xung ân nghĩa, ai cũng ngợi khen,
tiếng khen đoạn của tạo nên thì kẻ sĩ thường nghèo, chẳng dám ở nhà học đạo mà
theo với thế gian thì chẳng biết gì thời vụ, há chẳng đáng thương thay!