THỦY HỬ - Trang 198

Sai Bát đứng dậy về trước, còn hai người kia đi ra sau. Vừa đi được một lát thì Lâm
Xung ở đâu chạy đến. Tiểu Nhị liền mời vào điếm ngồi chơi rồi đem các câu
chuyện vừa rồi kể rõ từng ly từng tý cho Lâm Xung nghe rồi lại nói rằng:
- Việc ấy nghe chừng có quan hệ đến ân nhân, cho nên tôi đương định tìm để nói
cho ân nhân biết.
Lâm Xung nghe nói liền hỏi Tiểu Nhị rằng:
- Người ấy tướng dạng ra thế nào?
- Bẩm người ấy vào trạc 30 tuổi, tướng ngũ đoản, mặt trắng bệch mà không có râu
ria gì cả.
Lâm Xung nghe nói kinh ngạc mà rằng:
- Nếu vậy thì chính thằng Lục Ngu Hầu rồi, thằng ăn mày ấy lại muốn đến đây hại
ta hay sao? Trời ơi! Nếu ta gặp nó bây giờ thì phải làm cho nó nát thịt tan xương nó
mới yên được! Nói xong hằm hằm đứng dậy mà đi ra phố, mua một con dao găm
rồi giắt vào lưng rồi đi khắp các nơi để tìm Lục Ngu Hầu.
Vợ chồng Tiểu Nhị thấy vậy lấy là kinh sợ mà nghe ngóng suốt ngày hôm ấy cũng
không thấy tin tức gì cả. Sáng hôm sau Lâm Xung lại dậy sớm, giắt dao đi lùng
khắp cả mọi nơi tìm Ngu Hầu không thấy mà trong dinh cũng không có điều chi là
khác, liền chạy ra hàng bảo với Tiểu Nhị rằng:
- Đến hôm nay cũng chưa việc gì là làm sao?
Tiểu Nhị nói:
- Nếu vậy thì càng hay lắm, ân nhân cứ phóng tâm mặc đấy là xong.
Sau Lâm Xung lại đi tìm Lục Ngu Hầu đến ba bốn hôm luôn mà cũng không thấy
đâu thì trong bụng đã nguôi nguôi dần mà không nghĩ đến nữa.
Chợt đến hôm thứ sáu, Quản Doanh gọi Lâm Xung đến mà bảo rằng:
- Ngươi ở đây đã lâu mà Sài Đại Quan Nhân cũng không tiến cử cho ngươi được,
vậy có một chỗ Thảo Đường ngoài cửa Đông Môn 15 dặm, xưa nay vẫn nộp cỏ
tháng để lấy tiền, có một tên lính già coi giữ ở đó, nay ta muốn đài cử cho ngươi ra
thay, để lão lính già lại về ở Thiên Vương Đường, vậy ngươi nên thu xếp rồi ta sẽ
bảo Sai Bát đưa ra.
Lâm Xung vâng lời rồi đi ra ngoài phố bảo với vợ chồng Lý Tiểu Nhị rằng:
- Hôm nay lão Quản Doanh cắt ta ra coi ở thảo trường là ý làm sao?
Tiểu Nhị nói:
- Ở đó lại tốt hơn ở Thiên Vương Đường, vì mỗi khi thu cỏ thì lại được tiền thường
lệ để tiêu. Xưa nay nếu không đút lót cho họ thì bao giờ lại được làm những việc
như thế?
- Họ không mưu hại ta mà lại sai ta ra chỗ tốt là nghĩa làm sao?
- Cái đó cũng cần phải nghĩ, ân nhân cứ đi, hễ không việc gì là tốt rồi, duy có một
điều là ân nhân đi xa thế thì chúng tôi lại không năng được hầu hạ mà thôi.
Nói đoạn dọn rượu ra mời Lâm Xung uống, Lâm Xung uống rượu xong, lại trở về
Thiên Vương Đường, lấy khăn gói và hành lý, giắt dao găm vào lưng rồi vác một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.