THỦY HỬ - Trang 222

rồi đứng dậy mà nói với Lâm Xung rằng:
- Không mấy khi Sài Đại quan nhân lại giới thiệu cho Giáo Đầu đến tiểu trại chúng
tôi, để vào đảng, thực chúng tôi lấy làm may mắn. Song hiềm vì chúng tôi ở đây trại
nhỏ, lương ít, nhà cửa chật hẹp, sức vóc yếu đuối, sợ sau này lại lỡ mất đường tiến
thủ của ngài. Vậy nay gọi có chút lễ mọn xin ngài chấp nhận lấy và ngài liệu đi tìm
chỗ khác mà lập chí thì có lẽ tiện hơn. Xin ngài chớ lấy làm lạ mà ngờ bụng chúng
tôi.
Lâm Xung nghe nói liền từ chối mà rằng:
- Chúng tôi nghìn dặm tìm danh nhân, muôn dặm tìm minh chủ, nay nhờ được Sài
Đại quan nhân tiến cử đến đây, để cùng các ngài theo đuổi, vậy chúng tôi tuy tài hèn
mọn cũng xin hết sức bình sinh, không có điều chi siểm nịnh, dám xin các ngài rộng
lòng cho ở lại đây. Chúng tôi thực không phải là cốt đến đây để lấy tiền tặng của
các ngài, xin Đầu Lĩnh xét cho.
- Hãy hay rằng vậy, nhưng ở đây nhỏ hẹp thế này, để ngài ở làm sao được. Ngài chớ
nghĩ chúng tôi có bụng gì đâu.
Chu Quý nghe Vương Luân nói liền can rằng:
- Dám thưa Ca Ca tôi nói câu này, xin Ca Ca thứ lỗi cho, trong trại ta đây lương
thực tuy ít cũng có thể lấy thêm được ở các nơi, nhà cửa tuy không chỉnh đốn cũng
có thể lấy gỗ lạt trong rừng mà làm thêm được. Vậy thì Sài Đại quan nhân đã tiến
cử Lâm Giáo Đầu sang đây, có lẽ lại để người đi đâu cho tiện? Vả lại Sài Đại quan
nhân trước đã có ơn với sơn trại ta đây, nay nếu làm như vậy mà quan nhân biết ra
tất là mang tiếng không hay. Huống chi Lâm Giáo Đầu lại là một người giỏi về võ
nghệ, ở đây hẳn cũng làm được việc hay, vậy có điều chi mà ngại?
Đỗ Thiên cũng nói rằng:
- Trong sơn trại ta hẹp gì một người mà không thu lưu được! Nếu Ca Ca làm thế, e
khi Sài Đại quan nhân biết đến thì tất là đeo điều bội nghĩa vong ân. Phương chi
ngày trước ta nhờ vả cũng nhiều, thế mà ngày nay tiến cử một người đến đây mà ta
lại thoái thác không nhận thì nghe sao cho xuôi?
Tống Vạn cũng khuyên Vương Luân rằng:
- Ta nên nể lòng Sài Đại quan nhân mà lưu Lâm Giáo Đầu làm chức Đầu Lĩnh ở
đây là phải, nếu không thì bọn giang hồ người ta tất nhiên cười ta là lũ vô nghĩa
không ra gì.
Bấy giờ Vương Luân quay ra bảo các người cùng đảng rằng:
- Anh em không biết, người ta ở Thương Châu, đã gây ra những tội tầy trời, nay lại
lên sơn trại ta đây, ngộ nhỡ ra không phải là người tâm phúc mà định đến để dò xét
thực hư thì ta làm thế nào?
Lâm Xung nói:
- Tôi vì phạm tử tội, trốn tránh đến đây một mình, còn có điều chi mà các ngài lấy
làm ngờ nữa.
Vương Luân nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.