THỦY HỬ - Trang 484

- Vâng, xin bà hết sức che chở mà bảo cho chúng tôi lấy cách lâu dài với nhau.
- Cái kế sách này cần dùng đến một vật, giá mọi nhà thì không có, nhưng giời xui
khiến vậy nhà cậu lại sẵn rồi.
- Cần có vật gì, hay là bà bảo tôi khoét mắt đưa cho bà chăng?
- Hiện bây giờ lão ấy đương đau yếu ta nên thừa cơ mà hạ thủ ngay mới được. Cậu
về lấy một miếng tì sương đem đến đây cho nương tử mua một liều thuốc đau bụng
về cho lão uống, đến khi chết rồi thì ta đem đốt đi thế là hết tích. Sau này Võ Nhị có
về đến đây thì chị dâu với em chồng có phép nào mà tra hỏi được, bấy giờ cũng
đành chịu thôi chứ gì? Đoạn rồi ta cứ đi lại kín đáo với nhau, đợi khi hết tang thì sẽ
cưới về, như thế há không phải một kế trăm năm bền vững hay sao?
- Bà ôi! Nếu vậy thì tội nghiệp lắm! Nhưng mà không làm thế nào cũng được.
- Cậu phải biết rằng: Giẫy cỏ phải trừ gốc, nếu không cẩn thận thì tất là khổ về sau,
cậu phải về mau lấy đem đến đây, để tôi bảo nương tử hạ thủ rồi khi thành công
phải đền ơn tôi mới được.
Độc thay tâm địa đàn bà,
Mưu kia thế nọ chẳng qua vì tiền.
Xét xoi chăng hỡi Hoàng Thiên?
Sinh chi những giống đảo điên khổ đời.
Bấy giờ ma ngũ sắc đương ám ảnh mê hồn làm cho Tây Môn Khánh mất cả tâm
thần trí tuệ, không còn trông trước trông sau chi nữa, bèn lập tức đi mau về nhà mà
lấy ngay thuốc độc đem đến đưa cho Vương Bà. Vương Bà cầm lấy thuốc độc rồi
bảo chị chàng kia rằng:
- Vừa rồi Võ Đại bảo nàng nên trông nom tử tế thì sau này không nói với Võ Nhị
nữa, vậy bây giờ nàng nên nhân câu ấy mà làm ra mặt thương yêu hối hận để phục
dịch anh ta. Nếu anh ta có đòi uống thuốc thì nàng pha một chút tỳ sương này vào
thuốc đau bụng mà đổ cho anh ta uống; rồi chạy lánh đi một chỗ. Đến khi nào thuốc
ngấm làm cho đứt ruột đứt gan mà anh ta kêu lên thì nàng sẽ đem chăn vào đắp kín
cho hắn mà phải cẩn thận vững vàng chớ cho ai nghe tiếng mới được. Đoạn rồi đun
sẵn một nồi nước nóng và lấy một khăn lau để đó, hễ khi anh ta chết rồi thì thất
khiến phải chảy máu tươi, bấy giờ nàng sẽ bỏ chăn ra mà lấy giẻ sấp nước nóng, lau
kỹ đi một lượt rồi sau sẽ khâm liệm bỏ vào áo quan mà khiêng đi thiêu hóa là xong.
Chị chàng kia ung dung đáp rằng:
- Làm thế thì tốt lắm nhưng tay chân tôi mềm yếu, không biết rằng có thi hành nổi
hay không?
Vương Bà nói:
- Cái đó thì khó gì? Bấy giờ nàng sẽ gọi cửa đây rồi tôi sang giúp cho.
Tây Môn Khánh lấy làm đắc sách, bảo hai người rằng:
- Các bà phải làm ăn cho cẩn thận rồi sáng mai tôi sẽ đến đây xem sao?
Nói xong từ biệt mà về. Bấy giờ Vương Bà mài tỳ sương nhỏ biến ra rồi bọc lại cẩn
thận cho chị chàng kia. Chị chàng ta giắt thuốc vào mình rồi trở về nhà, bèn đến chỗ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.